1 1816 Có những nơi tồi hơn và cũng có nơi tốt hơn để sống ở Calcutta. Trong khu phố đông đúc này, giống như chỗ khác, những con đường bị ngập lụt trong mùa gió và giá tiền thuê kiệu đội lên như một hậu quả tất yếu.
2 Không gì có thể vui sướng hơn thế, Amanda nghĩ thầm. Cô sẽ nhớ biết bao những buổi tối ngột ngạt ở Calcutta với vị công chúa đầy lôi cuốn này. . . những đám mây đầy khói và hương trầm làm tràn ngập căn phòng với những bóng tối di động.
3 Amanda cực kỳ căm ghét kiệu. Trên nguyên tắc, cô phản đối việc sử dụng con người như súc vật mang vác. Tuy nhiên Rani luôn luôn cho một chiếc kiệu để mang người bạn nước Anh đi và mang cô ấy lại nhà.
4 Roderick hộ tống em gái, hầu gái và người bầu bạn của cô lên tàu, khó khăn trông nom cho việc sắp xếp đồ dùng của họ được đúng kiểu, lặp đi lặp lại lần thứ một trăm những gì Amanda phải làm khi tới nước Anh, kiểm tra lần thứ năm mươi giấy tờ giao phó cho cô, và hôn nhẹ vào má cô rồi rời đi.
5 Trời đánh thánh vật. Trên khắp một nghìn dặm vuông diện tích của tiểu lục địa, tàu thuyền đậu đầy các bờ biển, còn tên Ấn Độ đáng nguyền rủa ở trên chiếc tàu này.
6 Buổi sáng cuối cùng cũng tới và Jessup cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ vì kiệt sức. Nhưng ông ấy đang kiệt quệ dần. Da ông đã xấu sang màu xám xịt. Philip nhớ lại mấy lời của bác sĩ: “Có lẽ anh nên nhờ hắn pha trộn một thứ hổ lốn cho ông chủ anh.
7 Cô hầu gái phúng phính mắt đen xuất hiện năm lần mỗi ngày với món nước xuýt mùi lạ. Năm lần mỗi ngày, Philip đỡ Jessup dậy, trong khi cô Jones kiên nhẫn đút từng thìa chất lỏng ấy vào trong ông.
8 Anh ta không tránh mình, Amanda tự nhủ khi cô kéo lê cái nhìn khỏi hình dáng cao lớn, phủ tóc vàng đang lảng vảng trên boong. Anh Brentick là một người hầu, và anh ta biết vị trí của mình.
9 Mặc dù hiểu quá rõ bà góa còn chừa điều gì chưa nói, lý trí của Amanda mách bảo cho cô hay những lời cảnh báo đó thật buồn cười. Đã từ lâu rồi cô hiểu rằng mình không phải loại người phụ nữ mà đàn ông muốn.
10 Cơn bão đánh vào sau đó vài ngày. Nó bất ngờ quét qua Evelina với gió giật rất mạnh, những đám mây đen cuồn cuộn dày lại và quây quanh chiếc tàu, làm mặt nước dưới nó nâng lên.
11 “Tôi đã mơ về vụ cướp,” Amanda nói. Sáng nay cô lại ngồi lên chiếc thùng tô nô quen thuộc trong căn bếp tàu nóng giộp. Mồ hôi nhỏ xuống cổ dù cô mới chỉ đến được dăm phút.
12 “Ồ, cô gái, cái gì thế?” Jessup hỏi khi Bella đặt chiếc khay xuống. “Không phải là rượu đấy chứ?” Bella toét miệng cười. “Cô chủ của em không biết đâu, cô ấy sẽ chắc tay ngay nếu phát hiện ra.
13 Philip không quay lại ca bin cho tới sát khi trời sáng. Uống say mèm đã làm mất một quãng thời gian dài quá đáng. Anh mới vừa chợp mắt thì một tiếng nổ đại bác khiến anh giật bắn người, và hai cú đau điếng bắn qua tròng mắt anh.
14 Cavencourt? Viên cố vấn pháp luật già cả lẩm bẩm, trong khi đôi tay run rẩy của ông xếp lại món giấy tờ mà vị khách đã quăng bừa bãi lên bàn. “Em gái quý ngài Cavencourt,” Philip nhắc lại, lần thứ ba.
15 Đôi mắt xanh của anh Brentick lấp lánh trên gương mặt tái xanh. Tái xanh không bình thường, giờ thì Amanda đã nhận ra. Trông anh ốm yếu, ngoại trừ ánh nhìn nồng nhiệt của anh.
16 Ngày hôm sau, Philip gặp Jessup tại một quán rượu ở York. “Chuyện đang trở nên khó khăn,” Philip thừa nhận. “Cô ta cất thứ đó trong ngăn an toàn của một nhà băng, đồ phải gió.
17 Thư viện yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của bút cô Cavencourt và tiếng huýt gió của than trong vỉ lò sưởi. Philip đứng bên cửa sổ, hai tay đeo găng trắng xóa chắp lại phía sau lưng, anh chăm chú nhìn lên con dốc phủ đầy cây đang vươn lên từ phía rìa khu vườn.
18 Chim ưng đứng lặng bên cánh cửa, thân hình anh đã sẵn sàng bay, hai tai anh nghe ngóng tiếng động khắp mọi nơi, ngay cả khi anh tập trung vào cuộc nói chuyện bên trong.
19 Tháng Mười một trôi qua trong gió buốt và tháng Mười hai cuồn cuộn bão tuyết đã biến quang cảnh xù xì xám xịt thành màu trắng lóa. Tuyết mang lại cho Amanda cảm giác pha trộn giữa nhẹ nhõm và thất vọng.
20 Lá thư đến vào ngày đầu tháng Hai. Philip tìm thấy nó trong một ngăn kéo khóa kín của bàn làm việc của trang viên. Chiếc khóa là sự phòng ngừa hoàn toàn vô nghĩa, và lại là một bằng chứng cho sự nhẹ dạ của cô Cavencourt.