1 Heath dựng cổ áo khoác lên, nguyền rủa qua kẽ răng khi một luồng gió lạnh băng luồn vào cổ chàng. Đây là mùa đông đầu tiên chàng ở nơi này, và chàng đã nhận ra rằng New England không phải đất lành cho dân miền Nam lưu lạc.
2 Việc vật lộn để sống sót khỏi bị nhấn chìm bởi dòng sông đã ra gây thảm họa cho cái váy dài của Lucy còn hơn những g mà nó đã gây ra với nàng. Bộ trang phục bị nhắn dúm lại ở một vài chỗ và bị biến dạng kì dị ở những chỗ khác.
3 Lucy khẽ trượt chân khi nàng nhìn Heath. David Fraser chậm bước nhảy lại. Nhìn theo ánh mắt của Lucy, anh ta bắt gặp đối tượng chú ý của nàng. " Đó là Heath Rayne.
4 Tiếng chuông cứu hỏa đầu tiên réo vang. Lucy đá tung cái chăn viền đăng ten đang quấn quanh chân nàng và lộn xộn trên giường, chồm về phía cửa sổ, nhìn vào khung cảnh bên ngoài cho đến khi nàng hoàn toàn hốt hoảng.
5 Cái váy Lucy định mặc trong lễ cưới với Daniel chỉ vừa mới hoàn thành một nửa. Nàng đi tới nơi may váy và nhìn bộ áo chưa hoàn thành một cách hối tiếc.
6 Có nhiều tự do trong hôn nhân hơn Lucy đã từng mơ đến. Nàng chưa bao giờ có nhiều tiền đến thế để tiêu cho bản thân mình, quá nhiều thời gian rỗi và quá ít trách nhiệm.
7 Bị làm phiền bởi những câu hỏi không có câu trả lời rõ ràng, Lucy tự làm bản thân bận rộn với những việc lặt vặt trong khi nàng cân nhắc mấy thứ rắc rối trong tình thế của mình.
8 “Cái gì là một Damon Redmond nịnh hót?” Lucy kêu lên, bất mãn trèo lên giường và khoanh tay trước ngực. “Em ngạc nhiên rằng anh không khăng khăng đòi cái mà em nói xin phép mỗi lần em muốn nói chuyện.
9 Ngâm nga một bài hát giáng sinh, Lucy vật lộn với một ôm đầy những cành nhựa ruồi và đặt cho cân một mớ trên thành lan can. “Bess”, nàng nói với người giúp việc đang quanh quẩn ở gần đầu cầu thang, “nếu cô có thể buộc ở phía trên bằng một trong những cái nơ đỏ kia… rồi, và chúng ta sẽ làm như thế trên cả lối đi xuống…” ”Đừng ngã về phía sau,” Bess cảnh báo, quá lo lắng đến Lucy đang đứng bấp bênh trên mép của bậc thang để dành hết chú ý đến những đồ trang trí ”Đương nhiên tôi không ngã đâu”, Lucy trấn an.
10 Heath vẫn không quen với sự khắc nghiệt của khí hậu, và chàng thích nguyền rủa thời tiết mỗi khi chàng bước ra bên ngoài. Cái lạnh lẽo của mùa đông miền Bắc thấm sâu vào tận xương và gió thì thổi thật dễ dàng xuyên qua vài lớp quần áo.
11 “Heath, anh đang làm gì vậy ?” Lucy dừng khựng lại giữa phòng ngủ. Nàng phải đi kiểm tra chàng ngay khi nàng về đến nhà. Thật kinh ngạc khi nhìn thấy chàng ra khỏi giường và hầu như đã ăn mặc đầy đủ lần đầu tiên trong mấy tuần.
12 Trong hoàn cảnh này, Lucy thầm nghĩ mình đã làm tốt vai trò bà chủ nhà duyên dáng. Nàng khiến bản thân tuyệt nhất để chắc chắn rằng không ai có thể tìm thấy lỗi nào từ những người phục vụ hay từ buổi tiệc của nàng, và bề ngoài chẳng có bất kỳ tý dấu hiệu bất hòa nào giữa bốn người bọn họ có những cuộc chuyện trò được diễn ra với sự lịch sự tinh tế — vào nhiều lúc, họ cẩn thận để nó dường như giống một sự cười nhạo nhã nhặn thông thường.
13 Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Damon trông tệ đến vậy để yên tâm cả. “Tôi không biết. ” “Damon,” nàng nói, cố ý sử dụng tên chính của anh ta. Giọng nàng thấp và van lơn, đầy căng thẳng.