21
Bầu trời sụp tối đã lâu, khi mọi thứ xung quanh tĩnh lặng, tôi vẫn ngồi im lặng trên giường:
"Người đâu. . . " Tôi gọi, chợt Ngữ Ngữ vội mở cửa ở ngoài chạy vào.
22
Ba ngày sau, Thiệu Anh thị sát trở về, vừa trở về đến Thừa Thiên cung, chợt có một cung nữ với thần sắc hoảng loạng chạy xông đến.
Bọn quan binh vội ngăn cô ta lại, mặt mày cô ta lắm lem nước mắt ra sức gào thét, nhưng chẳng rõ là nói gì, chỉ biết là muốn tìm Thiệu Anh.
23
Huệ Phi liền vòng người sang trượt xuống nằm lên người Thiệu Anh, tay ôm lấy cổ của hắn, tay còn lại nghịch những lọn tóc đen dài của hắn.
"Tuệ là tỷ muội tốt của nàng, nàng thậm chí không động lòng một chút nào sao?"
"Có chứ! Nhưng khóc lóc có ích gì? Thiếp hy vọng muội ấy sớm siêu thoát.
24
Bầu trời đã tối, chỉ còn ánh đèn dầu được đốt trong nhà hắt ra hiên.
Tôi ngồi bó gối suy ngẫm lung tung, cũng không rõ mình nghĩ gì, hết nghĩ đến những chuyện này rồi đến chuyện khác.
25 Điều gì khiến một cô gái chỉ nhập nhĩnh 18 tuổi hiểu rõ tường tận những bi kịch chốn cung cấm như vậy? Đó là một câu hỏi luôn day dứt trong suy nghĩ của Tuấn Kiệt.
26 Trong khi đó, quân lính được lệnh của Thiệu Anh đang rấp rút chạy thật nhanh đến trấn Thái Bình bắt Đăng Tuấn Kiệt trở về, nếu tìm thấy Thiên Tuệ ở đó, thì cũng sẽ dẫn về.
27
Tại trấn Thái Bình. . .
Trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời dường như vẫn chưa ló khỏi đường chân trời, nhưng thứ ánh sáng mờ nhạt đủ để mắt có thể nhìn thấy được mọi vật khi không còn đèn đuốc.
28
Giây phút chờ đợi trong suốt những ngày qua của Thiệu Anh rốt cục cũng đã đến.
Đang ngồi trên long ngai tại Thừa Thiên cung, lập tức một tên nô tài chạy đến quỳ xuống báo:
"Muôn tâu Hoàng thượng, Đăng Tuấn Kiệt đã được giải về.
29
Tôi đang chìm sâu vào một cõi hư vô không rõ hình thù.
Không cảm nhận rõ được sự tồn tại của mình ở cõi hư vô ấy nữa, mọi thứ trở nên trống trãi, tâm trạng tôi như bị đẩy vào tận cùng của sự tuyệt vọng.
30
Trong cơn mê man, tôi chìm trong một màu tối, không gian xung quanh tĩnh mịt.
Tôi sợ hãi cố gắng thoát ra nhưng vô ích.
Nhưng chợt phía xa lấp ló một tia sáng, tôi vội lao nhanh đến, càng đi nhanh đến, mảng sáng đó càng to hơn.
31
"Nàng giỏi lắm, dám tuyên bố như vậy sao? "
Thật ra tôi đã được hắn bế nằm trên giường từ khi nào, nhưng tôi chẳng để ý lắm.
Tôi cố nhích ngồi dậy, lưng dựa vào gối đã được đặt phía sau.
32
Điều khiến Thiên Tuệ khó hiểu chính là cái thái độ xoay hẳn sang 180 độ của Thiệu Anh.
Điều gì đã khiến hắn từ một con dã thú đáng sợ trở thành một con hổ con như vậy?
Phải rồi, cái gì cũng có lý do, không tự dưng lại có.
33 Suốt mấy ngày nay tôi lo lắng sốt ruột cho Tuấn Kiệt nhưng thật khổ khi mà bọn họ ( cung nữ hầu hạ tôi) không cho tôi bước ra khỏi Nguyệt Tú dù chỉ một bước.
34 "Ta cứ nghĩ. . . Ngươi chỉ nói đùa. . . " Nét mặt tôi chùng xuống, không ngờ được rằng hắn lại phong tôi thành Thần Phi, dù biết lý do chính đáng là vì tôi đang mang thai con của hắn.
35 "Bẩm nương nương, Thái Y nói than thuốc này đều là thành phần của nhiều vị thuốc quý, ngoài ra không có gì khác. . . " Giọng nói của Ngữ Ngữ làm tôi thẩn thờ.
36
Kể từ hôm đó, Thiệu Anh không đến thăm tôi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Có lẽ đó là sự thật, Huệ Phi đã mang thai. . . Chắc bây giờ cô ta đang rất hạnh phúc.
37
Một ngày trống trãi lại trôi qua, tôi lại phải đối mặt với một buổi tối thật tẻ thật và buồn chán. . .
Cuộc sống này đối với tôi như dài vô tận không tìm được.
38
Đôi mắt Thiệu Anh rực lửa, trái tim hắn như nghẹn lại khi chứng kiến cảnh tượng vị nữ nhân hắn yêu thích nhất nằm cùng giường với gã đàn ông khác.
Hắn siết bàn tay mình cố bóp nát cổ của Thiên Tuệ.
39
Chuyện gì đến cũng đến, tin tức Thiên Tuệ bị thất sủng chỉ trong một buổi sáng đã đến tai Huệ Phi không sót một chữ.
Lần này, Huệ Phi không cười hả hê như trước, nhưng với cái tin béo bỡ này, cô ta vô cùng phấn khích vô cùng vui vẻ.
40
Đám người Huệ Phi vừa bước ra khỏi Lãnh Cung được vài khắc thì Thiệu Anh cũng vội quay lưng đi.
"Thiệu. . . Anh. . . " Hai từ "Thiệu Anh" được thốt ra tách biệt nhau, đó là những gì còn lại từ hơi thở yếu ớt của Thiên Tuệ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50