41
Một sứ mạng vô cùng quan trọng được đặt hết hy vọng vào Tiểu Nô.
Do không còn quyền hạn như trước nên Thiên Tuệ không thể tự mình làm, nên đành nhờ Tiểu Nô liên lạc với Tuấn Kiệt để tìm tung tích Tuyết Ngân và đưa cô ấy vào cung.
42 Kể từ khi bắt gặp Huệ Phi ở Lãnh Cung thì cũng chẳng còn thấy bóng dáng Thiệu Anh lui tới Ngọc Cẩm Cung dù chỉ một lần. Cả Huệ Phi cũng chẳng mảy may động tĩnh gì, vẫn "yên thân yên phận" ở Ngọc Cẩm dưỡng thai, hoặc dã cô ta đang mưu tính chuyện gì đó thì không ai có thể biết trước được.
43
Không biết từ khi nào, cái nhìn của tôi về thế giới xung quanh trở nên lạnh nhạt, mọi sự vật đều ão não đượm buồn.
Mỗi khi nghe tiếng chim rít líu lo bên ngoài khiến tôi luôn có cảm giác chúng đang hòa thanh chia sẽ nổi đau buồn này với tôi, nhịp điệu tiếng hót càng lên cao trào cang thể hiện nỗi đau đang dâng lên đỉnh điểm.
44 Tuyết Ngân sẽ đến Long Thành vào sáng mai, không thể chậm trễ được nữa, nghĩ đến đó Tiểu Nô vội vàng nhanh chân chạy một mạch đến Lãnh Cung báo tin vui này cho Thiên Tuệ biết.
45
Mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi, bây giờ Huệ Phi chỉ cần đợi đến sáng hôm sau xem tin vui.
Rốt cuộc cô ta đang muốn gì? Hẳn đây sẽ là một màn kịch hay nhất từ trước đến nay, mà chính cô ta là "đạo diễn" và cũng là "diễn viên", đặc biệt là một vai phản diện xinh đẹp.
46 Thiệu Anh không nghĩ đến tình nghĩa phu thê, thẳng tay cho người tra tấn tàn bạo nô tài thân cận Thục Phi, bởi chính chúng là người khơi gợi "ý tưởng" cho Thục Phi.
47
Không lâu sau Thiệu Anh tuyên chỉ toàn triều đình về việc tấn phong Thiên Tuệ làm Nguyên Phi dù biết cô đã qua đời.
Thông tin trên đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nỗi trong hoàng cung, từ đại quan đến nô tì, thái giám, lính gác cổng thành.
48
"Nếu chỉ có mỗi cung nữ Tuyết Ngân đứng ra làm chứng, Trẫm e là không thể, vã lại chuyện xảy ra đã lâu. . . "
Thiệu Anh chấp tay để sau lưng đứng quay lưng với Tiểu Nô và Tuyết Ngân, nét mặt tỏ ra khó xử.
49
Tại Ngọc Cẩm cung, các cung nữ lẫn thái giám hối hả chạy đi chạy lại chuẩn bị nước nóng, khăn. . .
Vọng từ phía phòng của Huệ Phi là tiếng thét đau đớn của cô ta, xen lẫn là tiếng của bà mụ:
"Cố lên nương nương.
50
Tôi là một. . . kỹ nữ của một Kỹ Viện nổi tiếng ở Kinh thành này.
Phải, có thể người ta khinh tôi, chà đạp tôi, nhưng cũng có không ít người ghen tị với tôi, muốn có được vị trí của tôi hiện giờ, một hoa khôi của Lạc Xuân lâu.