21 Vào ngày mười sáu tháng sáu năm Thịnh đế thứ ba.
Nguyên do Đường Trì bị Thịnh Lẫm đế cảnh cáo không được tiếp cận Trân phi, cho nên y mỗi ngày đều không đến Khôn Trữ cung, cũng không có đến vấn thăm hoàng thượng.
22 Thủ lĩnh quân tả cung rời đi không lâu, đương kim thiên tử bỗng nhiên xoay người hướng về cửa sổ bên cạnh thư phòng, cao giọng nói: “Đường Trì, ngươi vào đi! Trẫm biết là ngươi!”
Thật lâu vẫn không thấy động tĩnh.
23 Thịnh Lẫm năm thứ ba ngày hai tháng tám, Kinh thái y chẩn đoán bệnh, Trân quý phi mang bầu long tử.
Thịnh Lẫm đế thật cao hứng, tới thăm Trân quý phi xong, lập tức vội vã đi tìm thị trung lang Đường Trì của hắn.
24 Lúc này, hoàng thượng bản thân không hề ôm Đường Trì mây mưa thất thường giống như trong suy nghĩ của Trân quý phi. Ngược lại, chỉ có hắn lẳng lặng ngủ ở trên giường Đường Trì.
25 “Thần Đường Trì, khấu kiến bệ hạ. ” Đường Trì quì xuống, nghênh đón Thịnh Lẫm đế đến.
Thịnh Lẫm đế nhìn thẳng phía trước, từ bên cạnh y vòng qua, từng bước không ngừng đi vào phía trong điện.
26 Lạnh lùng nhìn nam tử khuôn mặt xung huyết cuộn lại ho khan kịch liệt, Thoán khom người nhặt hoàng bào trên mặt đất lên tùy tiện khoác lên người.
“Trẫm thay đổi chủ ý.
27 Đường Trì điên rồi! Cộng thêm sốt cao với ngoại thương.
Sau một canh giờ trải qua, Hoàng Phủ Thoán rốt cuộc xác định Đường Trì thật sự xác xác thực thực hóa điên rồi.
28 Trời chưa sáng ngày kế tiếp, Thịnh Lẫm đế quần áo không chỉnh tề ôm Đường Trì mặc lam sam đi ra khỏi giả sơn, hướng về phái Vị Ương cung. Cấm vệ quân tuần tra trên đường thấy hai người, đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhưng chỉ hành lễ không dám hỏi nhiều.
29 Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu quen thuộc, là ai… Sư phụ? Sư phụ!
Đường Trì mở hai mắt.
“Hài tử, ngươi rốt cuộc đã tỉnh lại. Sư phụ rất lo lắng… Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt, hài tử ngốc…” Một bàn tay xương xương ấm áp vuốt đỉnh đầu của hắn, vuốt ve yêu thương.
30 Trong một ngọn núi nhỏ, một nam tử tóc dài buộc cao, không có ý mà tùy tiện bay xuống, lẳng lặng ngồi bên suối, nhìn lên bầu trời đêm.
Nửa năm, từ khi sư phụ đem mình rời khỏi kinh thành, cũng đã nửa năm trôi qua.
31 Thịnh Lẫm năm thứ tư, tháng tư, biết được Tây Lưu, Nam Hi hai nước âm thầm qua lại, muốn kéo dài thời gian chia cắt biên giới phía nam Đại Á chiếm mỏ vàng Hà Thai của Thịnh Lẫm đế, bắt đầu tiến hành phân chia hai nước, chiến tranh tiêu diệt từng bộ phận.
32 Năm tháng trước, Trọng Sinh môn hạ của học y ở Thần Quỷ Thủ, bước lên con đường đến kinh thành.
Vừa ra trước cửa, tưởng là sư phụ đã ngủ nhưng lại ngồi ở cửa cạnh bàn đá chờ hắn.
33 Nói phân hai phía, lại nói về Trọng Sinh sau khi rời khỏi Hoàng Phủ Thoán, đi theo hữu nhân rèn luyện giang hồ.
Mà nay, Trọng Sinh vì bằng hữu, đang tạm thời làm người đánh ngựa đuổi theo đại mỹ nhân! Bởi vì đại mỹ nhân có ý muốn chạy để cho tên ngốc nào đó đuổi theo, Trọng Sinh vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ đến sự khổ cực làm đánh xe truy đuổi, chạy khắp nơi không mục đích.
34 Trọng Sinh vội vàng trở về khách ***, vội vàng thu thập tay nãi, bỏ ngân lượng lại trên bàn, thừa lúc cưỡi ngựa rời khỏi khách ***.
Chạy như điên, cũng không biết chạy tới đâu.
35 “Tôn lão đầu?” Cổ Tiểu Mộc hoài nghi mắt của mình, hắn không phải nghe nói Hoàng Hà ngập lụt xuất hiện ôn dịch, đã chạy đi chữa trị cho dân chúng sao? Làm thế nào xuất hiện ở phía nam? Hơn nữa vóc dáng này… làm sao lại là người năm, sáu mươi tuổi?
Đại nam nhân ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, “Ngươi ngu ngốc a! Đó là Trọng Sinh cũng nhìn không ra?” Nam tử cực kỳ tuấn tú xinh đẹp lạnh lùng mà nói trào phúng.
36 Chuyển tới hiệu thuốc tìm ra dược thảo, đi ra ven đường quán nhỏ tùy tiện mua đồ ăn, Trọng Sinh không nói một tiếng suốt đoạn đường đi.
Hoàng Phủ Thoán đi theo hắn ở phía sau, biểu cảm âm u không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói điều gì.
37 Trọng Sinh ngẩng đầu, không nghĩ tới cuộc nói chuyện của mình và Mạc Nhiên bị người này nghe được, cười nhạt: “Ta đã 24, cũng sắp 25, người đến tuổi này còn chưa thành thân vốn cũng rất ít.
38 Cuối tháng bảy, Trọng sinh tới Lạc Dương. Thấy đại dịch hoành hành khắp nơi, làm người chết không người nhặt xác nằm ngổn ngang trên đường, mười nhà thì hết chín nhà trống, người không chết thì bỏ đi, toàn bộ thành Lạc Dương không một tia sinh khí, giống như thành trì sau cuộc chiến.
39 Rời khỏi Thoán trở lại đường cái phía đông, thời gian thoáng qua đã ba ngày.
Khuya ngày hôm ấy, Trọng Sinh đang loanh quanh ở trong phòng người bệnh, sau khi cầm ống trúc nhỏ thu thập gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười.
40 Một người ở phía trước liều mạng chạy không nhìn đường đi, một người ở phía sau dốc sức đuổi theo không lên tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chạy đến thảo nguyên ở ngoài thành.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 96