1
Mở cửa ra một cái, đã thấy một chàng trai nửa người trần như nhộng đang đứng trong phòng khách nhà mình, chuẩn bị tiếp tục cởi quần.
Cái chìa khóa trong tay rơi cái bịch xuống đất.
2 Đây là lời thoại kiểu gì vậy hả? Rủa cho người ta chết sớm hả? Tôi thừa nhận, tôi trẻ tuổi, tôi nóng tính, tôi nhất thời không kìm được, xông lên đạp cho tên nhóc đó một cú, nhìn cậu ta đau đớn khuỵu gối, tôi cũng thấy thỏa mãn ít nhiều.
3 Sau một thời gian dài chiến đấu gian khổ, chúng tôi cuối cùng đã xác minh được, đây đều là nhà của cả hai — nguyên nhân cụ thể thì rất dài dòng, nói chung mọi người cứ từ từ xem rồi sẽ hiểu.
4 Chẹp, dù sao loại mâu thuẫn khi sống chung này cũng không hiếm gặp, cứ coi như là một người đang sống ở Trung Quốc, một thì ở Mỹ đại đi. Nhưng mà tình huống đặc thù của chúng tôi còn đó nhiều điều phiến toái mà không ai có thể tưởng tượng ra được.
5 “Cậu công nhận là một sự tồn tại kỳ diệu đó. Rõ ràng sợ ma muốn chết, ấy thế mà hết lần này tới lần khác đều chờ tới nửa đêm mới mò đi hoạt động. ” Lại bị đánh thức, tôi bất đắc dĩ oán thán nói.
6
Thời gian trôi mau, như nước chảy về đông, nhanh quá, kiên quyết quá.
Ba tháng sau, tôi khóc tiếng Mán khi nhận ra mình đã hình thành thói quen ở chung với tên nhóc này.
7
Âu Dương Dực cuống đến độ muốn điên rồi!
Trên giường, Trần Húc ôm người cuộn thành một đống, còn không ngừng kêu lạnh, rõ ràng là dầm mưa thành cảm luôn rồi.
8
Thật ấm áp, thật thoải mái.
Tôi không kìm được mà nhích tới một chút, ôm lấy cái gối ôm ấm áp đó — ơ, gối ôm to quá. Hơn nữa, cảm giác này — trong tích tắc tôi mở bừng hai mắt —
Trước mặt, Âu Dương Dực cả người trống trơn (chú ý, thực ra chỉ có nửa trên) đang đỏ mặt nhìn tôi.
9
Trên mặt rất nóng, trong lòng thật lạnh.
Đẩy ra Âu Dương Dực đang đỏ mặt thở hổn hển, tôi dứt khoát bò ra khỏi giường, cầm lượt giải quyết cái đầu bù xù của mình trước tiên —
“Lại chạy rồi!” Tên nhóc kia giờ mới phản ứng được, tức giận đưa tay ra tính tóm tôi lại.
10
Mở cửa ra chỉ thấy một mảng đen kịt, trải nghiệm này quả thực hết sức mới mẻ đối với tôi.
Mò vách tường tìm công tắc điện, ánh sáng trắng lóa có phần khiến tôi nhức mắt.
11
Lúc tỉnh dậy, cậu ta đã nằm trên đất, cả mặt ướt đẫm mồ hôi, đã thế còn cau lại trông vô cùng đau đớn.
“Âu Dương! Làm sao thế?!” Tôi sợ hết hồn leo vội xuống.
12 Sau ngày đó, Âu Dương cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa, phảng phất như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra, tất cả chỉ là một giấc mơ của tôi mà thôi.