101 Chỉnh lại chăn cho Nương Tiên, Diệp Vũ Tường bước ra ngoài. Trong điện thoại di động của hắn là tấm ảnh bà ấy đang mỉm cười hạnh phúc. Người phụ nữ này cũng sắp là một người mẹ.
102 Tìm kiếm suốt cả ngày không có kết quả, Thiệu Khải Đăng cảm thấy lo. Đây là lần đầu hắn có cảm giác đó. Hôm nay hắn cũng đã tra vấn tên thiên đế nửa mùa lẫn tân thiên đế về cái gọi là “Sát Tinh”.
103 Khụ… khụ… Tiếng ho của Diệp Vũ Tường vang lên trong căn phòng bệnh yên tĩnh. Nương Tiên trở mình, rồi ngồi thẳng dậy. Cô vốn cũng không ngủ được mà:- Anh Diệp…Diệp Vũ Tường cũng không rời bệnh viện.
104 - Á!Bà Úc mồ hôi như tắm bật dậy. Tay bà run lẩy bẩy, người đầy mồ hôi:- Chuyện gì… chuyện gì vậy bà?- Tôi nhìn thấy… thấy Tiểu Tiên nó… Nó…- Tiểu Tiên nó… có phải…Ông dừng lại một chút.
105 - Mẹ… mẹ ơi!Con lại lên tiếng gọi. Mơ hồ nhưng rành mạch. Nương Tiên đưa tay lên xoa bụng. Con của cô…- Uống sữa đi!Là giọng của Diệp Vũ Tường. Nương Tiên chợt ngẩng ra.
106 - Tiểu Tiên!Trong giấc mộng, Nương Tiên nhìn thấy hắn giang tay đón nàng. Nhưng khi nàng trao cho hắn đứa bé, hắn lại cau mày giận dữ, thậm chí còn ném nó đi:- Đừng… đừng mà… Đừng!- Tiểu Tiên!Là tiếng nói đó.
107 Trong thời đại này, Sát Tinh không có nhiều pháp thuật. Hắn khá yếu ớt, chỉ có thể dựa vào cách nhập vào thể xác con người. Càng nghĩ càng thấy mình cũng rất rảnh rỗi.
108 Huệ Lâm mệt mỏi mở mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt lo lắng của Cựu thiên đế:- Em tỉnh rồi à?- Con… con đâu? Tiểu Lạc…- Anh sẽ đi tìm con nữa. Đừng lo quá…- Cho em đi với.
109 - Tiểu Phát! Tiểu Cường?Đón hai người ở cửa là Phạm Vĩnh Kỳ. Tiểu Cường run run:- Anh Kỳ… Em…- Phạm sư…- Không có gì là tốt rồi. Về thôi!Tiểu Cường và Tiểu Phát riu rít leo lên xe.
110 - Tiểu Tiên này…- Dạ. . Nương Tiên mệt mỏi dụi đầu vào ngực Thiệu Khải Đăng. Nàng rất mệt và áy náy khi nhìn thấy Huệ Lâm bấn loạn vì Tiểu Lạc không có tin tức.
111 - Anh thả tôi về đi!Sát Tinh cười nhẹ. Mấy món ăn Tiểu Lạc nấu cũng khá ngon. Chỉ có thân xác con người, hắn mới có thể nếm một cách trọn vẹn. - Nếu thả em ra rồi, ai sẽ nấu cho anh ăn?- Anh có thể đi làm kiếm tiền để mua ăn.
112 Cô bé càng ôm thì đứa bé trai càng vùng mạnh ra. Nó ghét ai chạm vào nó song cử chỉ rõ ràng đối với cô bé có gượng nhẹ hơn. Nó nhận biết được, làm cô bé bị đau thì mình cũng đau.
113 Trong cơ thể của Nương Tiên, nhiệt độ càng lúc càng nóng. Đứa bé trai xấu xí lúc nãy cũng đã biến mất. Xung quanh Sát Tinh không có động tĩnh. Tất cả chìm vào lặng im.
114 - Con của mẹ…Giọng nói đó nghe thật rõ ràng. Nhưng đó không phải là giọng nói ngày trước từng nghe. Bây giờ đó là giọng nói của con gái. Nương Tiên kích động đến run rẩy, bật dậy ngay:- Con là…- Con là con của mẹ - Lần đầu tiên nói chuyện được với mẹ, cô bé nhỏ vô cùng phấn khích - Mẹ ơi!- Con…Bàn tay Nương Tiên xoa lên bụng.
115 Bên giường, người đàn bà đang mệt mỏi trong giấc ngủ muộn. Diệp Vũ Tường vẫn không thay đổi cảm xúc. Vẻ lạnh lùng đó tưởng chừng quen thuộc nhưng lại làm người khác nhói lòng:- Ra đi!Giọng hắn không lớn, trong bóng tối nghe rõ mồn một.
116 Cựu Thiên đế không có nhiều thời gian suy nghĩ. Vũ Tường xuống tay, đồng nghĩa với việc không còn lối quay về. - Dừng lại! Đừng…Bàn tay kéo dài ra thêm vài đoạn, kịp thời chụp lấy người phụ nữ và con rắn người, quăng ra xa.
117 - Dừng lại được chưa?Có tiếng ai đó đang thì thào bên tai. Kẻ nào đang cố gắng liên lạc với Sát Tinh. Giấc ngủ tưởng có thể tiếp tục, hóa ra chỉ là những đoạn đứt quãng.
118 Đó là một cái bẫy. Thiệu Khải Đăng và Cựu thiên đế. Hai sinh vật cổ tính cách tuy cũng có một số khác biệt, nhưng đã sống không ít thời gian với loài người.
119 Sát Tinh đang chờ một quyết định. Nếu hắn không chọn cách đi đến đường cùng như vậy, bọn chúng đương nhiên sẽ buộc hắn giải quyết từng việc một. Nhưng hắn lại muốn những kẻ này phải lựa chọn cái mà họ xem là quan trọng nhất.
120 Bình tĩnh và bình tĩnh. Thiệu Khải Đăng hít một hơi dài, tự nói với mình. Hắn chưa lâm vào cảnh bị người khác uy hiếp thế này bao giờ. Xưa nay chỉ có Thiệu đại ca “bắt chẹt” người khác, không ngờ lại có lúc Thiệu Khải Đăng hắn lại bị kẻ khác dồn vào bước đường này.