1 Hong Kong ngày 28 tháng 9 năm 2000, 12h đêm, bến cảng, kho hàng. - Có mang "Thứ đó" tới không?- Đương nhiên! Bộ các anh tưởng tôi đi chơi chắc!- Tốt lắm! Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
2 - Chúng tôi cần cô chữa vết thương cho Đại Ca. Nhớ là đừng có dại mà la lớn cấu cứu. - Anh không sao chứ? - Có vẻ như tình trạng của người bị thương cuốn hút cậu hơn là lời hăm dọa của người đang dí súng vào đầu cậu.
3 - Anh chỉ muốn hỏi nhiêu đó thôi hở? Dễ hiểu thôi! Nếu tôi không cứu anh, anh sẽ giết tôi vả sau đó sẽ tìm một bác sĩ khác, rồi cũng giết nguời bác sĩ đó.
4 - Biến khỏi đây thôi!- Đại Ca. . . . - Cảnh sát chưa thấy mặt tao. Tao nghĩ không cần thiết phải giết thêm người. À phải, hai tuần sau tôi sẽ quay lại tháo băng.
5 - Trà cuả anh đây, bác sĩ Tô. Cậu quay lại và mỉm cười với cô y tá mang trà. - Cám ơn cô. Oái. . . . . Cậu phải chụp vội ly trà để nó không rơi xuống đất khi cô y tá đột ngộ bỏ chay5 ra ngoài.
6 - Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó. Cậu bực dọc hét lớn :- VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH.
7 Anh đặt cậu vào giường, đưa tay vuốt mái tóc ngắn óng như tờ và thì thầm vào tai cậu :- Đừng bao giờ tin bất kì ai nhé, Tô Ngọc Lâm. Gương mặt say ngủ của cậu làm anh phải lặng nhìn một hồi.
8 Cậu khựng lại một lúc rồi giật mình. - Anh. . . . anh đã bỏ thứ gì vào thức ăn tối qua?- Thuốc ngủ! - Anh vừa ngồi dậy vừa trả lời - Chằng phải tối qua tôi đã cảnh báo với cậu trước rồi sao?- Anh.
9 Cậu toát mồ hôi trườc sự quan tâm nhiệt tình của các bạn đồng nghiệp. Cậu cười gượng :- Tôi không sao thật mà. Tới giờ tôi phải đi coi bệnh nhân phòng số 18 rồi.
10 Thêm một lần nữa, cậu và anh ta lại ngồi ăn chung với nhau. Nhưng hoàn toàn khác với lần trước, cậu để phòng anh ta tất cả mọi phương diện. Cậu không muốn bị đánh thuốc mê thêm một lần nữa.
11 - Trán cậu hơi nóng đó. Cậu bị bệnh à?Cậu nhìn ra sau lưng mình. - Á. . . . . . . . Cậu bật dậy thật nhanh. Anh ta đang nằm kế bên cậu và đương nhiên bàn tay vừa rồi là của anh.
12 Đã gần 1 tuần lễ từ sau cái ngày hôm đó, kể ra thì suốt một tuần qua, cậu đã rất yên lành sống-một cuộc-sống-bình-thường. Để đề phòng anh quay lại và đột nhập vào nhà, cậu đã cho thợ tới thay toàn bộ ổ khóa tronh nhà.
13 - Kẻ thù của tôi. - Anh trả lời một cách nhanh chóng, và cũng đi đến quyết định y như thế - Chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này. Tôi sẽ mang cậu theo. Chân tình trong đôi mắt của anh làm cậu cảm động.
14 - Ơ. . . Ơ. . . . anh biết rồi, em yêu quý ạ. Cậu hằn học đi trờ vào bếp. Người thanh niên cuời nhẹ :- Nó là vậy đó. À phải, tôi là Tô Gia Thành, anh trai của Ngọc Lâm.
15 Gia Thành rời khỏi nhà từ lúc trời còn tối mịt, sau khi hôn từ biệt cậu em lúc cậu còn say ngủ. Cánh cửa màu trắng vừa khép lại, hai bóng đen đã lù lù xuất hiện.
16 - Anh. . . . . . . không chịu nổi nữa rồi. ANH CÚT KHỎI ĐÂY NHANH LÊN! TRƯỚC KHI TÔI MẦN THỊT ANH. Anh chụp cái gối mà cậu kịp ném tới chỗ anh lại :- Cậu càng như thế thì càng dễ thương đấy! Đuợc, tôi sẽ rồi khỏi đây.
17 "ĐOÀNG!" - Anh bất ngờ bắn một phát qua vai cậu. Một người ngã xuống. - Nếu cậu còn muốn đáp lại tình cảm của tôi thì phải sống đã. Chạy thôi!Mấy người nữa xuất hiện và đọ súng với anh.
18 Chuyện đó có là sự thật hay không, với cậu lúc này không quan trọng. Cái đáng để cậu quan tâm hơn hết chính là mấy giọt máu đang nhỏ xuống người cậu, làm ướt và nhuộm đỏ cả cái áo sơ mi màu vàng nhạt của cậu, và còn tiếng rên của anh nữa.
19 - Hai người có thôi la loố được không?Cậu quay sang cô y tá trực phiên :- Mau chuẩn bị mổ cho anh ta ngay!Cô y tá gật gù :- Đó là chuyện của bác sĩ, cái anh cần làm là khai nhận hồ sơ nhập viện cho bệnh nhân kìa.
20 Cậu thở phào nhẹ nhõm sau hai tiếng đồng hồ tiến hành ca phẫu thuật cho anh. Hôm nay cậu sẽ ở lại xem xét tình trạng của anh, nói sao thì anh cũng vì cậu mới bị như vậy, cậu nghĩ mình nên có chút quan tâm dành cho anh.