41 Tôi chẳng biết bản thân mình đang đi về đâu, chỉ biết chạy về phía trước, tấm thiệp trên tay tôi bị vò nát, cứ như mớ giấy vụn vứt đi. Tôi ngồi phịch xuống đất, cảnh vật xung quanh nhòe đi.
42 Thực tế bây giờ, tay phải tôi được kéo lại bởi Ren, còn tay của Ajita đã luồn qua eo tôi đang yên vị trên lưng và đùi tôi, trông như đang bế bổng tôi lên.
43 - Nếu hai người cứ làm ồn như thế thì chúng… - tôi cũng gật đầu đồng tình nhưng chưa nói hết câu thì. - Chúng như thế nào? – một giọng lạ hoắc huơ vang lên.
44 - Buông tôi ra. – tôi đe dọa. - Buông gì cơ? – hắn còn giả ngu cơ đấy. - Mau buông tôi ra. - Tức là vứt cô ở lại đây đấy à?- Cậu. . . cậu. . . cậu là đồ xấu xa! – tôi không cãi lại hắn đành mắng người ta.
45 - Tao sẽ nghiền nát mày thằng chó kênh kiệu. – thằng đó nói. - Mày quên mất chuyện hôm qua rồi sao? – Ajita cười cười. - Hôm qua sao? Hôm qua khác hôm nay nhiều lắm nhóc con à.
46 - Tôi sẽ giúp anh, nhưng anh nên đền đáp bằng chính bản thân. . . – cô ta trơ trẽn quá mức. Tôi không chịu được nữa, mở tung cửa xông vào phòng, làm sắc mặt của bà ta xám đi, rồi tím lịm.
47 Lí do là, hắn cúi xuống nói chuyện, nhưng đôi môi hắn chạm vào mái tóc tôi… đôi mắt hắn mở to hết cỡ không nói lời nào nữa. Tôi cảm giác lạ nên ngước lên nhìn, rồi môi tôi… chạm vào môi hắn.
48 Có cái gì đó vừa sượt qua lưng tôi. Tôi trợn tròn mắt. Ren tặc lưỡi:- Đánh lén là không tốt. Tôi đẩy hắn ra, nhìn sang chỗ nhỏ kia với tên đồng bọn của nó.
49 Tôi với cô ấy sau khi ăn xong bữa tối cùng trường thì đến quán bar dưới tầng hầm của khách sạn. Tôi rất khâm phục khi cô ấy biết đến chỗ này. Chito gọi một chai, rồi tôi và cô ấy tìm chỗ khuất ngồi nói chuyện.
50 Hắn ôm tôi, nói những thứ khiến tôi thấy cực kì xấu hổ! Ren là một tên xấu xa!!Tôi nhăn nhó quay ra sau nhìn Ren, hắn cũng nhìn tôi với ánh mắt gian tà.
51 Tôi chỉ biết cắm đầu chạy. Trong đầu tôi bây giờ chỉ nghĩ đến một từ “Ren. ”- Bìa rừng… nhưng là khúc nào chứ? Là ở đâu mới được?!“Vụt… vụt…” tôi nghe có tiếng động xung quanh mình.
52 Tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi trở về tới trường, Ren gọi tôi dậy thì trời cũng đã tối. Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, sương đặc quánh chứng tỏ trời đang rất lạnh.
53 Ren dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhất để nhìn tôi… thôi rồi thì xác định! Hắn đột nhiên chuyển sang playboy mode…?!Ren tựa vào lưng ghê, búng nhẹ tay một cái, trên tay hắn và trên bàn trước mặt tôi xuất hiện hail y rượu vang đỏ.
54 - Hai đứa ăn đi rồi về. – cuối giờ làm, bà chủ đưa cho tôi và Ren mỗi người một dĩa đầy thức ăn… nhìn mà mắt tôi sáng rực. - Thật ạ? – tôi cười tươi hết cỡ, gì chứ trước đồ ăn ngon tôi sẽ không bao giờ cau có.
55 Tôi mặc một cái đầm voan dài ngang đùi, bên trong là quần sọt ngắn màu trắng cho tiện di chuyển, mặc váy đầm đối với tôi mà nói là điển hình của sự tự gò bó bản thân.
56 Lời kể của Yuki. Sau. . . có lẽ là vài giờ tôi gào thét đến khản cổ, tay đập vào cửa đến đỏ hoe, ông già quản gia chết tiệt ấy cũng mở cửa phòng, làm tôi.
57 Dù biết bản thân mình không có lỗi, nhưng ánh mắt của Ren làm tôi thấy bối rối, tôi nhìn sang nơi khác để lãng tránh nó. Hắn nhận ra điều đó, đóng sầm cửa phòng tiến lại chỗ tôi.
58 Hắn đặt tôi ra giữa giường rồi ôm tôi cứng ngắt, hắn phủ chăn lên cả hai. Ren lầm bầm gì đó hình như là phép thuật. Cả người tôi ấm lên hẳn. Tuyệt vời ghê.
59 Tôi và Chito cùng trở lại vào quán cười nói vui vẻ, nhưng vừa bước qua khỏi cánh cửa, cả hai chúng tôi cùng im bặt… vì sự có mặt của hai người đàn ông… ngồi trong góc khuất, nhưng vẫn rất chói lòa, khiến người ta không muốn không chú ý đến cũng không được.
60 - Được rồi không đùa nữa, chuyện sao rồi. Ajita hỏi. Lúc nãy, Chito đứng hình, tôi nắm vai cậu ấy xoay một vòng, đẩy cậu ấy ra ngoài, ấn nhỏ ngồi xuống bàn.