21 - Để tôi tự rửa. – tôi khẽ vùng tay ra, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì. Gez! Tất nhiên rồi. Chỉ có mình tôi thấy hồi hộp thôi. Hắn đâu có mơ mộng, cũng đâu có thích tôi mà lại thấy bối rối với những tình huống như vậy.
22 - Ren… - tôi ngước nhìn Ren, mà trên mặt còn trải dài hai hàng nước mắt. - Cô… sao lại… - tay Ren gạt đi nước mắt của tôi. - Tôi… đâu có khóc đâu. – tôi đáp mà mím môi để không bật khóc lớn hơn.
23 - Em cư xử như vậy với thầy giáo đấy à Yuki?! – thầy kia trợn mắt nhìn tôi. - Vâng. – tôi đáp đại cho có lệ, chứ giờ này hồn tôi xuất đi đâu chơi mất rồi, chẳng còn nghe được ổng nói gì nữa.
24 Hắn đang làm gì đó… trên bàn làm việc. Tôi ngồi tự kỉ với mấy tờ giấy… cụ thể là xếp hạc, thi thoảng liếc sang hắn. Hắn chăm chú quá! Nhìn… đáng yêu tợn.
25 Sáng hôm sau,…Trái ngược hoàn toàn với bình thường, cứ mỗi sáng tỉnh dậy mà suy nghĩ đến việc phải đi học, tôi chán nản vô cùng, nhưng hôm nay tôi thấy rất hứng thú… Tất cả là vì đồng phục mới!Hôm nay tôi sẽ làm mọi cách, để Ren phải khen tôi dù một từ cũng được! Tôi rõ là dễ thương thế mà!…Tôi nhảy chân sáo bên cạnh Ren.
26 Tôi bò dậy, cố gắng ra khỏi giường chạy theo hắn. Nhìn vẻ mặt của hắn rõ là không can tâm, nhưng tại sao lại chẳng có phản ứng gì hết như thế! Nhưng thực sự ngồi dậy tôi còn làm không được thì nói chi đến việc chạy theo hắn.
27 Bỗng nhiên gò má tôi ươn ướt. Chết tiệt! Tôi khóc à? Không ổn a. Ren mà thấy thì phải làm sao đây?- Cô làm cái trò gì ở đó thế? Mưa rồi kìa!Giọng nói của Ren kéo tôi về với thực tại.
28 (từ chap này Goro sẽ được đổi thành Ajita nhé! Au đặt tên quá sai lầm rồi T^T) Cả đêm hôm đó tôi ngồi lại cạnh giường Ren, mặc cho Ajita có bảo tôi về lớp.
29 Tôi sắp bị hắn làm cho tắt thở. Đến giờ tôi đã hiểu được ý của hắn khi bảo tôi đền hơi thở. Tôi bắt đầu chống cự, cố lấy tay đẩy hắn ra, nhưng xem ra vô ích, hắn chẳng có vẻ gì sẽ buông tôi ra, mà xem ra hắn cũng chẳng có chút khó khăn nào khi giữ tôi lại.
30 (Mấy bạn ai cũng đoán đúng hết! Thần thánh quá a!!)- R… Ren?! Cậu… cậu… làm cái cái gì ở đây? – tôi như gà mắc tóc, nói có một câu mãi không xong. Ren nhìn tôi với một khuôn mặt mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được.
31 Chết tiệt! Tôi không tránh kịp!“Phập”Tên khốn đó lấy khúc gỗ đã gãy ban nãy đâm một nhát vào bụng trái của tôi. Tôi đau điếng khuỵu xuống, cảm giác đau rát chết được! Cái tên chết tiệt này!Tôi cố gắng tung một cú đá vào tên đang cầm khúc gỗ, và tên cuối cùng cũng đã nằm xuống.
32 - Tuần sau chúng ta sẽ có một buổi đi dã ngoại ba ngày hai đêm ở ngọn núi vùng ngoại ô. Các em hãy xin phép gia đình đi nhé! Trong buổi ngoại khóa chúng ta sẽ học và thực hành về những loại phép thuật sinh tồn.
33 (Như đã hứa :3)- Thấy thế nào? Dễ thương lắm đúng không? – tôi nhếch môi với Ren, tạo dáng đủ kiểu cho hắn thấy. - Ừ… dễ thương. Hắn cho tôi một câu trả lời ngoài trí tưởng tượng.
34 C… Cái gì? B… Bây giờ tôi phải phản ứng như thế nào?! Hắn trông nghiêm túc quá! Có phải hắn đang bày tỏ lòng m…- Đùa chút. – hắn chép miệng rồi buông tôi ra.
35 Tôi nhìn hắn… thật sự không còn biết phải nói gì nữa. - Hừ! Đồ ngốc! – tôi phun ra ba chữ rồi quay lưng bỏ vào trong quán. Hắn cười khẩy, dùng ngón cái quẹt nhẹ qua môi mình… nhìn đểu kinh khủng.
36 (Happy New Year readers của au! ^^)Lần đó rõ ràng Ren và tôi đã không thể ra ngoài… Khoan đã, hình như chỉ có Ren là cố gắng mở cánh cửa ra vào, tôi từ đầu đến cuối đâu có làm gì ngoài cố gắng đi mở những cánh cửa sổ.
37 Tôi đứng hình. À… hình như hắn đã nói với tôi câu này một lần rồi… là lần trước trên sân thượng. Tôi ngước nhìn hắn, buột miệng nói luôn:- Còn cô gái hôm qua… A!Tôi xấu hổ che miệng mình lại.
38 - Ren à! Đưa em về lớp đi. – cô ta nhếch mép cười đểu với tôi, cả người lả lơi tựa hẳn vào hắn. Trông ngứa mắt chết mà! Tôi muốn lắm gạt chân hắn cho cả hai cùng té đi!- Tạm biệt Yuki.
39 - Cho tôi ngủ đi mà… - tôi than thở khi cảm giác ai đó đang lay người mình, trở mình ôm gối ngủ tiếp, đang mơ màng thì…- Yuki! Cô có dậy không hả? – Ren gằn giọng.
40 Cảnh đẹp như vậy được ngồi đây cả ngày ngắm nó cũng được a. Nhưng tại sao tên này lại ở cạnh tôi như thế này?Tôi khó hiểu nhìn hắn. Ren đáp lạnh:- Cô nàng ngồi cạnh cô gọi mãi mà cô không chịu thức dậy phải đi gọi giáo viên, tôi nghe thấy nên đã lên xe vác cô xuống đấy.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Truyện Teen
Số chương: 4