1 Mấy ngày nay Hà Trang vẫn chưa nghĩ ra được một vấn đề gì để viết trong kì báo sắp tới. “Việc bây giờ cần làm là tìm ý tưởng, tìm ý tưởng” Hà Trang lẩm bẩm, đôi chân cô theo bản năng bước vào quán rượu quen thuộc.
2 Nhật Nam tiến sát xuống sàn nhà: “Chúng hơi mờ, cứ như có người lau chúng đi vậy !” “Sao?”Nhật Nam cúi người nhìn: “Hung thủ lau chúng à ?! Nhưng để làmgì ch? Lau còn không sạch !” “Tớ thấy nó giống như…”Nhật Nam ngập ngừng, như để suy nghĩ kĩ hơn về lập luận của mình: “Giống như có ai đó đã liếm đi những vết máu này vậy !” “Hừm !” Kiến Hoằng thở hắt ra “Tớ sẽ đi xem lại hồ sơ của những vụ án trước, còn cậu cứ tiếp tục điều tra tại hiện trường !” Nói rồi cậu ấy vội chạy đi.
3 “Phía cảnh sát đang đưa mấy gã có tiền án hình sự và có vấn đề về tâm lý vào diện tình nghi !” Kiến Hoằng nói thêm. “Cậu không nghĩ rằng kẻ sát nhân là phụ nữ sao ?” Nhật Nam hỏi bâng quơ.
4 Mới sáng sớm mà Nhật Nam đã nhận được tin nhắn từ Kiến Hoằng : “Đến chỗ hẹn cũ, tớ giới thiệu với cậu một người. ” Lúc Nhật Nam tới nơi thì thấy Kiến Hoằng đang đọc báo, ngồi bên cạnh cậu là một cô gái trông còn khá trẻ.
5 “Là gì vậy? Nhật Nam hỏi. “Anh trai của một cô gái bị mất tích nói rằng đã thấy em mình thường xuyên ra ngoài vào buổi tối và cô còn lấy hết số nữ trang của mình đưa ẹ, khoảng một tuần trước khi vụ án xảy ra” Gia Ân từ tốn trả lời.
6 “Cô đã chịu xuất hiện rồi sao?” Nhật Nam nói trong vô thức. “Huh, anh nói gì cơ ?” “À…Không có gì !” Nhật Nam cố gắng tỉnh táo, đầu óc anh bây giờ đúng là đang cảm thấy rối cả lên! Cô gái kia mỉm cười, cô ta bước nhẹ đến gần sát Nhật Nam, ghé sát vào tai anh và thì thào : “Đang đợi tôi sao?” “NHậT NAM !” Kiến Hoằng chạy lại từ đằng xa “Cậu vẫn cứ nhất quyết phải tìm cô gái gì đó ở đây sao?!” “Kiến Hoằng hả ? Ơ” Nhật Nam ngơ ngác, cô gái tóc vàng đã biến mất, rõ ràng là anh chỉ quay đi nhìn Kiến Hoằng có mấy giây thôi mà, sao cô ta lại có thể chạy đi nhanh như vậy chứ! “Cậu bị gì vậy?” Kiến Hoằng vẫn còn thở hổn hển.
7 “Ủa, đã chịu nghỉ ngơi rồi đó hả ? Ha ha, làm tớ tưởng cậu nằm chết luôn rồi chứ !”Kiến Hoằng cười lớn. Nhật Namvẫn còn rất mệt và muốn nằm thêm một chút nữa.
8 Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ rồi, “Sao cô ta vẫn chưa xuất hiện nhỉ?”Nhật Nam thầm nghĩ. “NHÃ LÂM” Anh thử kêu lớn, tiếng gọi hòa tan vào không khí, trả lại cho anh một sự im lặng đáng sợ.
9 “Chào oppa !”Gia Ân bước vào phòng, trông cô bé vẫn còn khá mệt mỏi, chắc là chưa hết bệnh. “Trời đất! Còn mệt thì cứ lo nghỉ ngơi đi!”Kiến Hoằng nói lớn.
10 Trong lúc suy nghĩ, ngón tay của Nhật Nam vô tình miết vào trong sách và làm nó bị rách một chút! “Trời ơi !” Anh vội đóng cuốn sách lại “Chắc làKiến Hoằng sẽ không để ý đâu nhỉ.
11 Tiếng chuông điện thoại của Nhật Nam reo liên tục. “Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp” “Nhật Nam à, là tớ Kiến Hoằng đây! Cậu hãy gọi lại ngay cho tớ nhé! Tớ đã biết được mọi chuyện rồi!” Kiến Hoằnglà một thanh tra cảnh sát giỏi.