1 Liễu Thiên Bình một cái tên đã nói lên hết ý nghĩ của nó nhưng người con gái mang cái tên này lại có một cuộc sống không thề bình yên chút. Cuộc sỗng đó bắt đầu từ ngày người mẹ yêu thương nhất bỏ rơi cô sang thế giời bên kia còn người cha đấu yêu của cô vui sướng mang người phụ nữ khác bước vào Liễu gia lập tức đuổi cô về quên vời dì của cô.
2 Cuối cùng anh buôn đôi môi mỏng của cô ra nhìn người con gái nhỏ trong lòng mình đỏ mặt tía tai giống như lần đầu làm chuyện đó, trong lòng không ngừng cảm thám đúng là dân chuyên ngay cả biểu này cũng có thể đóng đạt đến thế xem ra cô có rất nhiều khách một đêm đây.
3 Tại một nhà kho cũ
* " Đại ca, em về rồi đây " anh bước vào một nhà kho cũ to giọng nói
* "Chú đi đâu giờ này mời về " một lão già ngồi trên ghế sofa tay ôm một cô gái trẻ ăn mặt vô cùng sex miệng ngậm một điếu xì gà thả từng hơi ra
* " em đi giải toả thôi " anh chất miệng cười ngồi lên ghế gần đó
* "Ái à tảng băng ngàn năm như chú mà cũng đi giải toả sao,xem ra anh hùng không qua nổi ảnh mĩ nhân là có thật rồi "
* "Đại ca đừng có đùa em mà, có chuyện gì anh nói đi "
* " Được rồi, chú giải tôi vấn đề này đi tôi mua vé máy bay cho chú rồi, tối nay 8 giờ " lão vừa nói vừa vất tập tài liệu lên bàn rồi quay sang hôn cô nàng bên cạnh.
4 Sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng động lạ trong nhà, cô mơ màng mở mắt nhìn nơi phát ra tiếng động. Anh đứng trước tủ quần áo của cô cắm nhưng bộ quần áo bình thường cũ nát của cô vất ra đất,đã mang thai 5 tháng mà vẫn mặc những bộ quần ào bình thường này xem ra cô đã qua gầy, cô khó chịu ngồi dậy mơ màng buồn ngủ
* " dậy rồi sao " vọng anh khàn khàn vang lên
Cô vẫn mơ màng dụi mắt vẫn không nhận ra điều lạ ở đây anh đến gần giường cô, kéo tay cô không cho cho cô dụi mắt nữa, lập tức cô chau mày nhìn cánh tay da bọc xương của mình bị ai đó nắm nhẹ
* " ahhhh" cô hét lên một tiếng liền bị anh bịt miệng lại
* "Em hét cái gì "
* " Sao anh vẫn còn ở đây, còn làm gì quần áo của tôi thế kia "
* "Tôi giút em dọn đồ, chả có cái gì ra hồn cả vất hết đi " anh thanh nhiên đáp
* "Dọn đồ"
* "Ukm"
* "Tại sao "
* " Không lẽ em còn muốn ở lại đây "
* ".
5 * " Bạch Thỏ em tên là gì vậy "
* "Liễu Thiên Bình " cô vừa ăn vừa trả lời
* " bao nhiêu tuổi "
* " 22 tuổi, anh tên là gì "
* "Mạc Dương Phong, hơn em 3 tuổi "
* "Hahahaha.
6 Cô nằm trên giường ngủ miên man đến tận 8 giờ tối vẫn chưa dậy càng ngủ càng chìm sâu giấc. Anh bước vào phòng đánh thức cô dậy, cô mơ màng nhìn trần nhà rõ ràng không phải cái trần nhà mốc của khu nhà trọ của cô liền giật mình ngồi dậy nhìn anh
* " ăn tối " anh lạnh lùng nói
* " tôi không muốn ăn "
* " cô không ăn cũng đượng nhưng đứa bé phải ăn " anh chau mày nói
* " anh yên tâm tôi sẽ không làm hỏng đồ của anh đâu " cô vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bụng mình cảm thấy ấm ức trong lòng
* " tôi không thìch nói lần thứ hai " anh vừ nói vừa kéo mạnh tay cô
Mặt cô liền lập tức tỏ ra đau đớn đến trắng bạch anh tưởng mình làm cô đau lên thả lỏng tay ra cô liền rút về ôm lấy bụng mình cắm rằng chịu đựng, mặt anh đen xì nhìn cô
* "Đau sao "
Cô liền gật đầu, anh bỏ chăn trên người cô liền thấy dòng máu chảy giữa hai chân cô liền sợ hãi bế cô chạy thẳng đến bện viện.
7 Sánh hôm sau cô tỉnh dậy đã không thấy người đàn ông ngọt ngào dụ dỗ ôm mình đêm qua đâu cả nữa chỉ có tờ giấy trên giường "tôi có việc phải đi, bữa sáng ở trên bàn, 10 giờ tôi sẽ về dùng bữa trưa vời em " cô nhìn đồ hồ trên tường giờ mời 6 giờ sáng mà anh đã đi rồi chắc đi từ sớm bỗng nhiên trong cảm thấy mất mát, cô liền lắc đầu đúng là bị lời nói hôm qua làm mê mội rồi.
8 Cô vẫn thẫn thờ không hiểu chuyện gì xảy ra sau đó đi về chung cư của anh, thật không thể tin nổi cô vừa bị đuổi việc chỉ trong vòng 5 phút mà không hề biết lí do chỉ đến khi đứng trước của chung cư của anh cô mời nhận ra một điều vô cùng to lớn.
9 Anh dịu dàng ôm cơ thể nhỏ bé vời bụng bầu của cô vào lòng, gần đây không hiểu cô nàng suy nghĩ cái gì mà luôn tránh lé anh khiến anh không vừa lòng chút nào.
10 8 giờ sáng tiếng chuông cửa vang đáng thức hai cơ thể đang ôm nhau trên giường, bình thường chỉ 6 giờ là cô đã dậy hôm nay trong lúc mơ màng thấy cơ thể mọi lần biến mất không dấu tích kia vẫn đang nằm bên cạnh cô vòng tay ôm lấy úp mặt vào ngực người cử động cơ thể một chút thì nhận được những vô lưng nhẹ nhàng khiến cô lại chìm vào giấc đến giờ này.
11 12 giờ đêm Cô ngồi ngoài phòng khách lo lắng, từ ngày Tiểu Hắc tời đây ngày nào anh cũng đi sờm về muộn có khi một hai giờ sáng mời về. Hôm nay cũng vậy anh đã đi từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả mặc dù biết công việc của anh khác người lên trong lòng càng lo lắng hơn đến khi ngoài cửa phát ra tiếng mở khoá cô liền chạy vào phòng lên giường giả vờ ngủ.
12 12 giờ đêm cô nằm ngủ quên trên ghế phòng khách thì bị tiếng chuông cửa đánh thức liền mệt mỏi đừng dậy mở cửa giờ này rồi còn ai đến bấm chuông cửa nhà mình không biết nữa.
13 Sáng hôm sau ngay khi tỉnh dậy anh cảm thấy có đôi tay nhỏ đang nắm tay mình liền chau mày nhìn sang thấy cô đang ngồi trên đất gối đầu lên tay mình ngủ gục không lẽ cô ở đây suốt đêm qua liền chau mày khó chịu, sao chẳng chịu nghe lời, hôm qua anh bảo vào phòng anh là muốn cô không phải nhìn thấy máu giờ thì tốt rồi cái không cần nhìn cũng đã nhìn luôn rồi.
14 Thiên Bình vác bụng bầu 9 tháng của mình đi ra khỏi bệnh viện, mang thai rõ ràng là vô cùng vất vả nhưng sao cô lại thấy hạnh phúc vừa rồi bác sĩ còn nói đừa bé trong bụng cô vô cùng khoẻ mạnh khiến cô càng cảm thấy niềm vui sướng này, chỉ nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa là đón chào đừa bé là cô đã không thể ngừng vui sướng được.
15 3 giờ chiều tại nhà kho cũ
Một mình Dương Phong bước vào bên trong tiến về phía lão già phía trước mấy tên cằm súng lục cũng chía súng về phía anh từng bước đi theo anh
* "Tha cô ấy ra đi "
* "Mày nghĩ mày là ai mà bảo tao thả là phải thả "
* "Mày chỉ cần tao "
* "Đúng, nhưng tao cũng không có nói thả người "
* "Lão khốn "
Anh vừa đứt lời thì mấy trên cằm súng lục liến xoay ngược lại súng đánh liên hồi vào người anh, cách đó không xa Thiền Bình ngồi trên ghế nước mắt liền trào ra liên tục lắc đầu khiếc khắn bịp miệng bị tụt ra
* "Dương Phong.
16 Không gian của nhà kho tràn ngập toàn mùi thuốc súng
* "Còn muốn giả chết đến bao giờ nữa " một giọng nói lạ vang
* "Mẹ kiếp, mày đến muộn"
*. " Đâu có tại ông anh diễn cảnh anh dùng cứu mĩ nhân đạt qua em đây nào dám phá đám "
Cô nằm trong lòng anh vừa nghe giọng anh liền mở ra nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của anh đang mắng chửi người khác, thấy cô mở mắt ra anh lập tức lấy lại vẻ hiền hoà nhìn cô cúi xuống ôm lấy cô vào lòng vô lưng cho cô
* " Ổn rồi, mọi chuyện ổn rồi "
* "Dương.
17 3 năm sau
* "Không,Dương Phong "
* "Tôi sẽ nhanh thôi "
* "Em đang ngủ mà "
* " Tôi biết em không cần dậy "
* "Ư. . . . . . . . . . ư. . . .
18 Thiên Bình nhìn bụng bầu 5 tháng của mình thở dài không ngờ nhái mắt một cái mà bụng cô đã nhô lên rồi. Cuộc sống này thực sự đã quá sự mong đợi của cô giờ ngoài anh ra cô còn bánh bao và tiểu thiên thần bành su này,dương như nó hạnh phúc đến nỗi cô đã quên mất mình là ai nhưng càng hạnh phúc cô lại càng sợ một ngày đó anh biết sự thật liệu có còn thương cô yêu chiều cô nữa không
Tiếng chuông điện thoại vang cắt đứt dòng suy nghĩ trong cô, cằm chiếc điện thoại lên khiến cô ngây người ruốt cuộc ngày này cũng đến rồi
* " Alo "
* "Tiểu Liễu, không lẽ em quên giao kèo giữa chúng ta " một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện khiến cô lạnh cả sống lưng
* " tôi.
19 Từ đêm hôm đó cô luôn có chút tránh lé anh nếu không có gì quan trọng nhất định sẽ không ở chung một chỗ vời anh, luôn trốn trong phòng bánh bao nhỏ đến lúc khẳng định anh đã ngủ mời chịu về phòng ngủ làm anh có cảm giác mình vừa làm một chuyện tày trời vậy.
20 9 giờ sáng chủ nhật Thiên Bình ôm bánh bao nhỏ ngồi trên ghế xem phim hoạt hình mà cu cậu thích nhất, Dương Phong mặc chiếc tạp dề từ trong bếp đi ra ngồi cạnh hai mẹ con nhẹ nhàng đặt tay lên bung bầu 7 tháng của cô
* " còn hai tháng nữa " anh thờ dài nhìn cô,
Chỉ cẩn nhớ đến chuyện ba năm trước cô sinh bánh bao nhỏ thực sự là muốn lấy cái mạng của anh mà, lần chỉ cầu cho cô sinh bánh su không có chuyện gì là đã cám ơn trười phật rồi.