501 “Y Y… Y Y…” Tay Tiêu Lạc di chuyển trên người Ngũ Y Y, có phần nóng nảy xé rách áo ngủ của cô. “Không cần… Tạm thời đừng như vậy… Dừng lại…”Ngũ Y Y sợ tới mức bắt lấy tay của anh lại, không để cho anh xé rách, tay hai người đang đọ sức.
502 Tiêu Lạc cầm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, đánh lên đầu mình. Ngũ Y Y nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Lạc, rút tay mình lại, khóc lên rất thương tâm, “Hu hu hu, thật xin lỗi, em cũng cố gắng chuẩn bị rồi, nhưng không được, em thật sự rất sợ, thật xin lỗi ông xã, em làm cho anh khó xử rồi, thật xin lỗi anh ông xã.
503 Hoắc Phi Đoạt hoàn toàn trong trạng thái chờ xuất phát, làm gì còn dáng vẻ mệt mỏi nữa?“Tìm được địa chỉ sao?”Hoắc Phi Đoạt hướng tới bên tên trẻ tuổi rống.
504 “Vì sao mình lại nghĩ đến biển rộng chứ?”Ngũ Y Y hết sức không hiểu. Cô nghiêng đầu, thấy trên tủ ở đầu giường có một trang giấy gấp lại, mở ra nhìn. “Tiêu Lạc gửi thư ình?” Ngũ Y Y nói thầm ra tiếng.
505 “Mới không phải! Tôi sẽ cắt hoa! Tôi biết rồi!”Ngũ Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng phản bác. Đáng ghét, tuy anh ta lớn lên đẹp trai, cũng không thể xem thường người khác chứ?“Anh tài giỏi lắm sao, cứ nêu ra vấn đề lớn như vậy, có thấy mệt hay không? Căn bản anh cũng không giỏi!”Hoắc Phi Đoạt nửa ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Ngũ Y Y, nhìn cô năm giây, rốt cục nhịn không được, một tay ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực.
506 Ngũ Y Y ôm đầu, nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại. Hoắc Phi Đoạt cảm thấy không ổn, một phát bắt được cánh tay Ngũ Y Y: “Em nhìn anh!”“Làm gì? Anh thả tôi ra.
507 “A Trung!”“A? Ở đây!” A Trung bị Hoắc Phi Đoạt đột nhiên rống giận làm anh ta sợ tới mức cả người run rẩy. “Gọi điện thoại cho Viễn, nói cho cậu ta biết, không cần giữ lại mạng của tên tiểu tử Tiêu Lạc kia!”“Dạ.
508 Ngũ Y Y bám chặt vào cửa nhất định không chịu buông tay. A Trung đứng một bên lo lắng. Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, bước vài bước đến trước mặt Ngũ Y Y, Ngũ Y Y sợ tới mức toàn thân run lên: “Anh, anh muốn làm gì?”“Hôn em”“Hả? Cái gì?”Hoắc Phi Đoạt dùng một tay nâng cằm của Ngũ Y Y lên, gương mặt tuấn tú áp tới.
509 Không nghĩ tới người này lại hôn cô!Quá ghê tởm!Người này không có phép tắc, lúc người ta không đồng ý hôn môi, lại muốn cưỡng hiếp cô, cô muốn chống cự!Còn muốn cô nhắm mắt lại? nhắm lại cái cọng lông!Anh dựa vào cái gì, anh muốn làm gì cô thì làm sao?Cô muốn mở mắt thật to!Nhưng mà.
510 Một phút sau, Ngũ Y Y mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, khôi phục thần trí. Suýt chút nữa gặp thượng đế rồi! Nguy hiểm thật!“Ư. . . . . ” Ngũ Y Y tỉnh táo lại, phát ra một âm thanh, lại uyển chuyển, mềm mại đáng yêu như vậy, điều này làm cho chính cô cũng cảm thấy sợ hãi!Má ơi! Âm thanh vừa rồi là tiếng rên rỉ, quả thật do chính cô phát ra đó sao?“Y Y! Nhớ anh không?”Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt vang lên trên đỉnh đầu.
511 Cả người đều được lấp đầy bởi cái cứng rắn của người kia, dính vào cô suýt chút nữa làm cô bất tỉnh. “Gọi to lên cô bé. ” Hoắc Phi Đoạt thích thú hít vào một hơi, ngừng lại một giây, cắn răng, bắt đầu tiến vào mạnh mẽ hơn.
512 “Đừng bắn! Bên trong chiếc xe trang bị không có Tiêu Lạc, không cần bắn nữa! Chúng ta bị lừa!”Cố Tại Viễn giận điên lên. Chiếc xe chiến đấu bên này lái xe đến trước mặt xe trang bị vũ khí của Tiêu Lạc, mọi người cầm lấy vũ khí, tấn công vào trong xe trang bị của Tiêu Lạc nhưng điều ngạc nhiên không dứt.
513 Ngũ Y Y dùng tay nhỏ bé trực tiếp che miệng Hoắc Phi Đoạt, không cho anh tiếp tục nói. Khuôn mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt luống cuống cùng xấu hổ. Hoắc Phi Đoạt cười thầm, kéo tay nhỏ bé của cô xuống, rất rộng rãi nói, “Được rồi, em không cho anh nói, vậy anh không nói.
514 Ngũ Y Y ngủ thiếp đi, Hoắc Phi Đoạt thâm tình nhìn dáng vẻ ngây thơ lúc ngủ của cô, nhịn không được khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt. Cô nhóc này….
515 Cố Tại Viễn hào phóng trả lời, lúc này mới kịp phản ứng, nháy mắt, xoay mặt xem người nói chuyện. Người pha rượu sợ tới mức lập tức đứng thẳng, bị dọa đến cười không nổi.
516 “Chị cả của em, gọi Ngũ Nhân Ái, em vốn dĩ nghịch ngợm cho nên thường gọi người ta là cô bé lớn Ngũ gia. ”“Cô bé lớn Ngũ gia? Ha ha ha ha, danh hiệu thật hay, là tôi đặt tên sao?”“Còn có thể là ai.
517 Anh thật là sợ bị đánh!“Hu hu, lão đại, để cho tôi nói rõ một chút rồi mới đánh có được không?”Cố Tại Viễn quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực, cầu xin Hoắc Phi Đoạt.
518 Trong thư phòng. “Cái gì! Ngũ Y Y mất trí nhớ! Tôi tưởng chỉ là nói giỡn thôi! Không phải trong phim truyền hình mới có đoạn máu chó như vậy sao? Trên thực tế làm sao có chuyện này!”Cố Tại Viễn không dám tin nhìn Hoắc Phi Đoạt.
519 Chung quanh tất cả đều mang vẻ ảm đạm, mất đi ánh sáng rực rỡ. Ngũ Y Y duyên dáng đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, tất cả giống như năng lượng thần bí hấp dẫn, sức quyến rũ tản ra không có cách nào nói nên lời!“Má ơi! Thật sự là Ngũ Y Y!” Ngũ Nhân Tâm miệng hút khí lạnh, có chút ghen tỵ nói, “Ăn mặc chưng diện, so với nữ hoàng Elizabeth xinh đẹp hơn! Không thể trách được cái tên Hàn Giang Đình lại mê cô ấy như vậy! Thật không có đạo trời!”Ngũ Nhân Lệ hướng Ngũ Y Y cười, thế nhưng nhịn không được nước mắt nhẹ rơi, khan khan thấp giọng kêu, “Y Y, em đã trở lại, trở lại là tốt rồi.
520 "Ngài xem đi, Y Y cũng là người phụ nữ của ngài, nó còn đi theo ngài, cho dù ngài không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt phật, buông tha cho công ty của tôi! cho dù Y Y bị mất trí nhớ, nhưng vẫn đẹp như trước, vẫn là bộ dạng lúc trước, tổng giám đốc Hoắc, ngài nhất định sẽ không ghét bỏ Y Y đúng không? Y Y đã trở về rồi, ngài cũng đừng giận tôi nữa, công ty của tôi đều ngừng sản xuất rồi, mấy ngàn nhân viên đều không có cơm ăn, tổng giám đốc Hoắc xin ngài hãy thương xót cho tôi đi.