101 Đã là ngày thứ tư Hùng Lệ cùng năm nữ Hồ trốn khỏi Hắc Ám môn, họ cứ đêm đi ngày nghỉ liên tục như vậy thành thói quen. Tuy tốc độ có giảm đi nhiều so với những ngày đầu nhưng tất cả vẫn vô cùng cảnh giác.
102 Vô Diệp trong mắt thoáng xuất hiện tia co rút, nhưng rất nhanh tiêu tán để tránh bị phát giác. Y trong lòng đang lo sợ kẻ này nhìn ra chiêu lừa của mình, nhưng sau đó lại thầm thở phào khi nghe hắc y nhân nọ nói.
103 Linh Thành chính là nơi quan trọng nhất, cũng chính là nơi nghiêm mật được bảo vệ kĩ lưỡng nhất. Cho dù là một kẻ phàm nhân hay là một tu tiên giả, cho dù Linh Thành là một tòa lâu đài to lớn hay chỉ là một căn nhà lụp xụp cũng có Linh Vệ - những kẻ bảo vệ của linh hồn trấn thủ.
104 - Chủ nhân, Minh Nhi phải làm thế nào? - Minh Nhi… Hùng Lệ… hắn… hiện giờ… hắn… ra sao…? - Hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sao vậy chủ nhân? - Minh Nhi… mau… mau tìm cách… tìm cách… khiến y mất tập trung… khiến y… - Là sao? Chủ nhân… chủ nhân…! “Mình phải làm sao bây giờ?”.
105 Nghe Hùng Lệ nói xong, ánh mắt Vô Diệp chợt sáng lên, vừa rồi y đã được nhìn thấy uy lực của thứ gọi là “súng” nọ, đương nhiên cho rằng nó vô cùng lợi hại.
106 - Ngươi cứ đi đi, ta sẽ ở phía trên tiếp tế cho ngươi. Ngươi cần gì cứ hô! Hùng Lệ lúc này đang ngồi chễm chệ trên một cái trực trăng lớn, hắn vác một cái loa đưa lên miệng mà oang oang hướng tới Vô Diệp.
107 Tử quang đã hoàn toàn bị cái vòng sáng màu lam ngọc nọ thôn phệ, sau đó vòng sáng dần dần thu nhỏ lại, hiện nguyên hình là cái bình ngọc mà Kim Minh niệm chú lúc trước, ngay ngắn nằm trên nền đất.
108 Trong lòng thì vậy, nhưng ngoài mặt lão vẫn làm ra thái độ nhũn nhặn, cam chịu. Thật sự không may cho lão, ấy là Phi Yến đã sớm nhìn ra tâm kế của lão, nàng cười nhạt mà nói.
109 Chiêu này của Xích Nha dồn thêm cả chân lực của Hùng Lệ vào nên uy lực đại tăng, chỉ thấy Chấn Hoàng lùi lại, khóe miệng đã có chút rỉ máu. Xích Nha cười hà hà nói.
110 Chỉ thấy Hùng Lệ cầm Thiết Huyết nọ tựa hồ như cầm một cây pháp trượng, mà cũng không đúng, có lẽ giống như cầm đoản kiếm hay trủy thủ thì đúng hơn, một chiêu đơn giản là chém ngang hướng tới phía Chấn Hoàng.
111 Quyên Quyên cố gắng nhẹ chân, không gây ra một thanh âm nào mà tiến tới gần phía Kỳ Dao, nàng suýt nữa là tim nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe thấy Kỳ Dao bất ngờ nói.
112 Nàng nói, thanh âm run rẩy, mắt đã nhạt nhòa vì lệ nóng. Nhưng Hùng Lệ thì vẫn y như cũ, vẫn chầm chậm tiến tới phía trước. Sát ý vẫn điền cuồng lan tỏa, Chấn Hoàng lại càng run rẩy hơn, lớp quang mang thủ hộ chỉ còn lại một lớp cuối cùng.
113 Sáng sớm, khi ánh dương còn đang lấp ló nơi chấn trời, Thiên Hoa trấn dường như đã vươn vai thức giấc. Người lớn gọi đám trẻ con, các vị lão niên hô hào con cái… Ai ai cũng khẩn trương, ai ai cũng vui vẻ.
114 - Thiếu gia, liệu… liệu người có quá… quá vọng tưởng hay không? Gia tộc chúng ta so với U Châu chỉ là một tiểu gia tộc, thêm nữa bối phận của vị Lam Thiên Tiên Tử này còn hơn hẳn mấy nữ nhân còn lại – Cô ta là đệ tử cưng của tiền nhiệm Thập đại mỹ nhân – Đào Hoa Tiên Tử Đào Nhược Hồng a! Người nam bộc phía sau ngây ra, dùng ánh mắt kì quái nhìn tới bạch y nam nhân.
115 Lãm Thiên Hạ cười nhẹ, buông ra một câu cụt lủn. - Kỳ Dao! - Ây… Lão huynh chớ dại đụng ổ kiến lửa nha. Lam Thiên Tiên Tử - Kỳ Dao là đệ tự cưng của Đào Hoa Tiên Tử - Đào Nhược Hồng đấy! Tiếu Vong Hồn nét mặt có chút biến sắc, nhưng rất nhanh lại về lại vẻ trang nghiêm như đang cầu khấn.
116 - Vậy từ giờ ta gọi ca như vậy được không? Kim Minh hỏi lại, ánh mắt nàng có chút háo hức. Hắn thấy vậy thì phì cười. Lại nữa, bốn Hồ nữ kia thấy vậy cũng nhao nhao lên một hồi khiến hắn chỉ cười mà gật đầu.
117 Kỳ Dao bí mật rời đi,đương nhiên không ai hay biết, trên đường cũng là vô số người bái lễ, nàng cũng chỉ nhìn lướt qua rồi gật đầu mà rảo bước. Hành động này của nàng đương nhiên không lọt qua hai cặp mắt.
118 Lãm Thiên Hạ nghe thế thì chột dạ, sau đó định bụng rút Bạch Cốt Tiên đào tẩu vì sợ bị nhận ra. Nhưng lão không tài nào rút lại được thì cả kinh, nhìn lại thấy tay hắc y nọ đang nắm chặt cán Bạch Cốt Tiên, trong đầu lão lại vang lên thanh âm đanh thép nọ.
119 Trương Dạ Nguyên nét mặt âm trầm, nhìn tới hai kẻ nọ mà nói. Thanh âm của lão tuy không cao, không thấp những ai nghe cũng thấy tai mình ong ong khó chịu.
120 Hùng Lệ cùng mấy Hồ nữ đi đã được một quãng dài, lúc này đã là ban trưa, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu. Nữ hắc y thấy vậy thì khẽ phất tay ra hiệu mọi người nghỉ ngơi một lát.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50