41 Triệu Kiến Thận bị hỏi vấn đề này khiến dở khóc dở cười, trả lời: “Ba mươi. ”Tuyền Cơ nhìn con trai của Triệu Kiến Thận, cậu nhóc ở trước mặt phụ thân rất lễ phép, tự giác trả lời: “Mười bốn.
42 Xa xa liền nghe thấy thanh âm Triệu Tư Viễn: “Bài luận văn này ta đã sớm đọc làu làu, Hoa phu tử, ngươi nên tiết kiệm hơi nghỉ ngơi đi. ” Trong lời nói cực kỳ vô lễ.
43 Tuyền Cơ do dự một chút, cẩn thận hỏi lại: “Ngài muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”“Ta nghĩ ta biết đáp án của ngươi rồi…” Trương Kiều Dư cười nói.
44 “Ta nghe người ta nói, có thể nuôi một lượng lớn những loại gia cầm ăn côn trùng như gà vịt, vịt thì tốt hơn vì có thể ăn nhiều châu chấu hơn. ” Những thứ Tuyền Cơ nhớ được cũng chỉ có chút xíu này thôi.
45 Sự tức giận của Triệu Tư Viễn đến cũng nhanh mà đi còn nhanh hơn, món ăn còn chưa lên đủ, đã cùng Tuyền Cơ cười cười nói nói, còn nhoài người ra bên ngoài cửa sổ nhìn khách làng chơi.
46 Nét mặt Dịch Thanh Vân lập tức suy sụp: “Danh tiếng Tích Hoa công tử của đại ca vang dội như vậy, chẳng lẽ tiểu muội không biết chút nào sao?”“Hả? Huynh không phải thật sự là hái hoa tặc chứ… Làm hái hoa tặc có thể kiếm tiền sao?” Vẻ mặt Tuyền Cơ sửng sốt.
47 “Kẻ ngu ngốc cũng đoán được đó, có được không? Thị vệ của ngươi mỗi người có thể lấy một chọi mười, sao có thể dễ dàng bị Đồng lão bản hạ dược được? Chỉ sợ là ngươi đã sớm muốn Bạch Chí Dao tham dự vào trong chuyện quặng sắt, càng muốn sắp đặt để tự hắn đưa đến cửa mặc cho ngươi xâu xé!”Triệu Kiến Thận nghe xong cười đến vui vẻ: “Ngươi đây là thay Bạch Chí Dao bất bình sao? Sao ngươi không hỏi ta vẫn mưu đồ nghiệp lớn là cái gì?”“Bạch Chí Dao là tự chuốc lấy phiền nhiễu, sống chết không liên quan ta, nghiệp lớn của Vương gia, ta cũng không muốn biết, chỉ cầu Vương gia tuân thủ ước định ở trên thuyền của chúng ta, có chuyện gì cứ việc phân phó xuống dưới, nhưng xin chớ có can thiệp làm ảnh hưởng đến cuộc sống và bằng hữu của ta.
48 “Ngoại trừ Thánh chủ có thể nắm giữ được thần khí thì nó cũng có thể có một chút duyên với người thường, Bạch gia có duyên với Khuy Thiên Châu, tự nhiên sẽ có thế kiềm giữ nó.
49 “Bởi vì đối với hắn, ta tương đối có giá trị lợi dụng. ” Nữ nhân khác sẽ không thay hắn quản lý sổ sách, sẽ không thay hắn kiếm tiền. Những bình hoa[1] và đồ chơi trước giờ đều là vật dễ dàng bị thay thế, hiển nhiên không cần phải quản đến suy nghĩ cùng cảm giác của các nàng.
50 Tuyền Cơ quả thực cảm thấy chính mình giống như ở trong bóng đêm tìm được một ngọn đuốc sáng cách mạng, kích động cầm lấy tay vú Trương nói không ra lời.
51 Đám mỹ nữ trong phòng tiệc còn không vui hơn cả Tuyền Cơ!Tuyền Cơ nương theo ánh trăng đi vào Thu Thủy các, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ lại thanh diễm vô cùng, trong mắt giống như ngưng tụ đầy thu thủy lân quang, tóc đen thật dài trơn bóng như nước nhẹ chảy xuôi dòng, thân mình uyển chuyển được bao vây trong váy dài màu tím một thân phiếm màu vàng nhạt, liếc nhìn lại tựa như ánh trăng hóa thành tiên nữ, so ra thì những nữ tử trang điểm lòe loẹt đầy phòng lại hóa ra dung tục tầm thường.
52 Cái gọi là trò chơi, nói ra rất đơn giản, chính là viết tên của mọi người trong phòng lên các tờ giấy giống nhau, xếp lại đặt trong một chiếc khay, khởi đầu sẽ do bà dì Triệu rút thăm, rút trúng ai thì người đó sẽ biểu diễn một tiết mục, không được từ chối, sau đó người bị rút trúng sẽ rút thăm “người trúng thưởng” kế tiếp.
53 Anh Lan ca xong, Hồng công công báo lại rằng Hoàng thượng phái nhạc sư từ trong cung đến vì yến tiệc gia đình của Vương gia hiến khúc, nói là bởi vì khúc ca mới của vị nhạc sư này thập phần dễ nghe, cho nên muốn để Vương gia nghe thử.
54 “Nàng biết ca hát ư?” Triệu Kiến Thận đứng lên, đồng thời cũng kéo Tuyền Cơ lên. “Những bài ca ở chỗ này ta không biết hát… Muốn hát cũng được, hát không hay không cho phép ngài cười!” Nếu người ta vừa mới biểu diễn tiết mục, mình cũng không thể không nể mặt mũi.
55 Vốn tưởng rằng trải qua chuyện lần này, hai người gặp lại sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng mà ngày hôm sau Tuyền Cơ liền phát hiện, dường như chỉ có mỗi mình nàng để chuyện này trong lòng, thái độ của Triệu Kiến Thận vẫn bình thường, người biết nàng đến hậu viện dự tiệc cũng không nhắc đến chuyện này.
56 Lời nói này vừa thốt ra, những người ở đó sắc mặt khác nhau, Liên Thao xấu hổ, Trương mẫu ngạc nhiên, Khả Nhi mừng thầm, Tuyền Cơ không nói gì. Triệu Tư Viễn cũng có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Tuyền Cơ, những gì ngươi cần ta sẽ nghĩ biện pháp tìm cho ngươi, ngày mai ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, không cần chạy loạn.
57 Hôm nay, Triệu Kiến Thận cho xe ngựa dạo vài vòng quanh kinh thành, đi tham quan những thắng cảnh đặc biệt lạ, dọc đường đi Tuyền Cơ vô cùng kinh ngạc, vô cùng kinh hãi thế lực râu ria bành trướng của Triệu Vương phủ - đi sáu, bảy chỗ thế nhưng đều là địa bàn của Triệu Vương phủ hoặc ít nhiều có liên hệ.
58 Tuyền Cơ bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc kiếm tiền, sự hứng thú với thư phòng tăng lên rất nhiều, nàng bắt đầu nghiên cứu kĩ lưỡng một ít sử sách, phát hiện nơi này ngoại trừ ngôn ngữ văn tự là tương thông với thế giới hiện đại của nàng, phần còn lại thì hoàn toàn tìm không thấy sự tương đồng của các triều đại, tất cả các khía cạnh của cuộc sống cũng không có điểm giống nhau.
59 Khả Nhi thở một hơi dài: “Đều do tiểu thư tốt số, người của nhà bếp nghe tin tiểu thư đổ bệnh tối qua, thì tính toán nấu này nọ cho tiểu thư tẩm bổ, họ lo lắng tiểu thư ăn không ngon miệng, nên nấu luôn năm loại cháo, còn hầm đồ bổ, nô tỳ không đếm hết được, nếu tiểu thư có thể ăn hết toàn bộ, không mập phì như heo mới lạ.
60 “Tiểu thư, mặc thêm cái này rồi hẵng đi. ” Tuyền Cơ vừa mới đi tới cửa, Khả Nhi đuổi theo, cực kỳ quan tâm đưa cho nàng một cái áo choàng lông. Tuyền Cơ ngoan ngoãn mặc vào, thật rất ấm áp, lớp da lông ôm lấy cả người nàng, chỉ có khuôn mặt lộ ra, Tuyền Cơ nhịn không được bật lên cười nói với Khả Nhi: “Có phải bây giờ ta rất giống một con gấu trắng?”Khả Nhi sẵng giọng: “Cái gì gấu trắng, cái áo choàng này được làm từ da tuyết hồ ly quý hiếm nhất Kỉ quốc, cả thiên hạ chỉ có hai cái, một cái ở trong hoàng cung, cái còn lại đang ở trên người tiểu thư, tiểu thư thật không tiếc phúc.