21 Kleist hỏi: “Tại sao không đình chỉ việc gửi thư mời đi?”
Myron đệ XIII vô cùng oan ức, “Thư mời không phải chúng ta gửi đi, người được chọn cũng không phải chúng ta chọn.
22 Chuẩn bị xong mọi thứ, thuyền giương buồm xuất phát.
Mắt thấy thuyền cách bờ ngày càng xa, McKee rốt cuộc cũng hết hy vọng. Kỵ sĩ chính nghĩa ngay thẳng như Pierce tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được Kleist thực chất lại hung ác đáng sợ như vậy!
Mỗi khi nghĩ đến đó, hắn lại hối hận sao lúc ấy lại do dự bỏ lỡ thời cơ tố giác.
23 Kleist không sợ tên của mình bị bại lộ, vì hắn không định lưu lại người sống.
Pierce không nói hết câu.
Trong lòng hắn đã biết rõ thân phận của Kleist, quang minh phá là đấu khí chuyên dụng của Thánh kỵ sĩ, trước cấp tám chỉ xem như là pháo mừng trông thì đẹp mà không dùng được, cấp tám trở lên mới thể hiện rõ uy lực.
24 McKee không đợi Kleist mở miệng, cuống quít nói: “Chúng tôi vì một tấm thư mời mà tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn gian khổ không kể xiết mới đến được nơi này, chỉ vì muốn trở thành Long kỵ sĩ chân chính.
25 “Ta bay rất nhanh!”
“Ta ăn rất ít. ”
“Ta rất thông minh!”
“Long duyên của ta rất tốt. ”
“Ta là Ngân Long duy nhất trên thế giới này!”
Hạ đòn sát thủ vẫn không thu được hồi âm nào, Ngân Long bị hai nhân loại không thèm chú ý đến chọc giận, nặng nề phun một luồng hơi vào hang.
26 Đám cự long vẫn lải nhải không ngừng, lão Hắc Long dứt khoát sai Xích Long lôi Ngân Long đến đây.
Có uy tín của lão Hắc Long, các con rồng khác không dám phản kháng, trơ mắt nhìn một cái đuôi màu bạc dần lộ ra từ giữa đám đông, móng co thành một khối mạnh mẽ bấu chặt lấy thảm.
27 Taiya không kiên nhẫn bỏ tay hắn ra, “Không thể. ” Hừ, giờ biết muốn có bổn soái long khó cỡ nào chưa? Muộn rồi. Quả nhiên đồng bạn nhỏ của mình có mắt nhìn hơn, nghĩ vậy, cảm giác gương mặt kỳ quái của Kleist khắc trên ngực mình cũng không khó chịu lắm.
28 Thân thể to lớn của Danco kẹt giữa đám cây cối. McKee, Kleist và Taiya ngủ thành một hàng, đối diện với mũi của nó. Mỗi khi nó hít vào, McKee hơi run lên, lúc thở ra lại nóng đến đổ mồ hôi.
29 Mặt trời trên con đường thí luyện lặn rất sớm, mới hơn bốn giờ, trời đã hơi tối đi.
Đây là buổi tối thứ hai sau khi bọn họ tiến vào rừng rậm.
McKee lo lắng nhiệt độ ban đêm lúc ngủ xuống rất thấp, nhưng lại không thể chịu được tình huống lúng túng khi cùng Danco ôm nhau ngủ, đành dịch đến bên cạnh Kleist than thở.
30 Trời hoàn toàn tối đen.
Cô nhóc bị bắt rồi, đất cũng ngừng sụp lún, vực sâu vẫn còn đó, gió đêm kêu gào trong cái hố sâu khổng lồ kia, cách xa vài dặm vẫn nghe thấy.
31 Kleist chớp mắt rút ra Honorable Gruson. Trải qua khoảng thời gian kề vai chiến đấu, mức độ ăn ý giữa hắn và kiếm ngày càng tăng, gần như tâm tư vừa động, tay đã xuất kiếm ra.
32 Sangtu mấy ngày này vẫn chìm trong sương mù, đất trời âm u mờ mịt, khó phân biệt ranh giới. Quang Minh Thần điện thanh khiết thiêng liêng cũng bị cát bụi bao phủ, tựa như một tòa nhà cổ bình thường bị năm tháng vô tình lấy mất vinh quang và sức sống.
33 Tìm McKee cũng không phải việc khó. Danco hỏi người qua đường trên trấn, bọn họ trả lời rất nhanh. Kleist kinh ngạc nhìn dáng vẻ đương nhiên của Danco.
34 Người trong lòng đã tắt thở. Thân thể cô bé phủ đầy sẹo và những vết bầm tím lớn nhỏ, trên cổ và đùi dày đặc dấu gậy sắt, chỉ có gương mặt là yên tĩnh mà bình thản.
35 Kleist hỏi: “Mấy ngày nay ngươi làm gì?”
Taiya trừng hắn, cặp mắt xanh nhạt lóe lên ngọn lửa vàng kim, cắn răng nói: “Mấy ngày nay ta không làm gì cả, chỉ ở yên đó nhìn các ngươi đi tới đi lui trong này như một lũ thần kinh.
36 Wendland mới vừa hấp hối lập tức ngồi thẳng dậy, mắt còn chưa đảo đủ hai vòng đã bị Taiya chụp được. Một đôi mắt to như nắm tay nhìn nó từ trên cao, chủ nhân đôi mắt lên tiếng cảnh cáo: “Chớ nên vặn vẹo đầu óc.
37 Taiya chớp chớp mắt, nghi hoặc: “Nhân loại có lực cảm giác nguyên tố nên mới biết ma pháp, bổn soái long thông minh cơ trí nhưng chưa vẫn vượt qua được hạn chế chủng tộc đâu.
38 Truyền thuyết và hiện thực khác biệt quá xa như vuốt mèo đang gãi lên trái tim nhỏ bé của McKee. Hắn vừa hy vọng Kleist là thật – bản thân may mắn được đồng hành cùng một nhân vật truyền kỳ, vừa hy vọng hắn là giả – bảo trì hình tượng cao lớn rực rỡ của vị truyền kỳ trong lòng mình.
39 Kleist bình tĩnh uống một ngụm nước, nằm xuống đối diện với đống lửa, “Ngủ hai tiếng rồi xuất phát. ”
“……”
Rạng sáng ba bốn giờ, trời chưa sáng hẳn.
40 Xét về phương diện quang cảnh, đây đại khái là đoạn đường khiến Kleist và Taiya thoải mái nhất kể từ khi tiến vào con đường thí luyện. Mãi đến khi con thỏ nắm ống quần Kleist “hu hu hu hu” năn nỉ họ đừng đi, hắn mới nhận ra thời khắc ly biệt sắp tới.