21 Ba ngày sauVết thương đã kết vảy, Lương Ý chán đến chết nửa nằm ở trên giường, thỉnh thoảng xoay người lại nhìn trăng sáng treo thật cao ở ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm chăn trên giường, tròng mắt chán nản, hoàn toàn không có thần thái vui vẻ.
22 Hai giờ sáng. Đường cái tối đen vắng vẻ, cửa hàng bốn phía đã sớm đóng cửa, chỉ còn một vài quán ăn vỉa hè nhỏ bên ngoài là còn đang bận rộn chào mời mấy người trẻ tuổi vào ăn khuya.
23 Bộ mặt Lương Ý ảo não, gương mặt đỏ bừng, nện bước chân dồn dập ý muốn nhanh chóng rời khỏi quán thịt nướng, chỗ đi qua đều vang lên từng tiếng huýt sáo cùng với ánh mắt hài hước đuổi theo không dứt.
24 Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khổng lồ, chiếu xuống sàn nhà màu đỏ sậm, một góc cửa sổ bị kéo ra, nụ hoa nhẹ nhàng lay động trên ban công, từng làn hương thuộc về hoa tươi đều theo gió nhẹ lặng lẽ tiến vào phòng chơi đùa.
25 "Sở Du, hôm nay chúng cùng nhau về nhà được không?" Thiếu nữ nở nụ cười rực rỡ, nét mặt tràn đầy vui sướng. Lương Ý cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo của cô ta, nhưng xung quanh cô ta giống như có một lớp sương mù vây kín, không để cho người khác nhìn thấy rõ.
26 Sở Du đứng nghiêm ở trong phòng học yên tĩnh, trong tay nắm thật chặt một phong thư viết tuyệt đẹp, mày kiếm nhíu chặt ở chung một chỗ, đáy mắt đều là thấp thỏm.
27 Trên cổ đeo băng vải vòng quanh nặng nề, lòng bàn tay Lương Ý nắm thật chặt dải băng màu trắng, cô ngồi xổm người xuống, không ngừng sờ mó hướng về phía đồng hồ quả lắc rơi xuống đất.
28 Trên cổ tay một sợi tơ máu trắng bạc lóe lên ánh sáng màu bạc ở dưới ánh sáng dư âm trời chiều, theo đồng hồ quả lắc đung đưa, những sợi tơ nối tiếp nhau gắn với cổ tay lúc này bởi vì một sợi tơ bị kéo chặt mà từ từ rỉ ra máu tươi.
29
30
31
32 Thứ điểu quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Sở Du, chậm chạp không có phát động bất kỳ công kích nào, tựa hồ đang tìm cơ hội để hành động. Mà Sở Du giống như là hoàn toàn không nhìn thấy nó trên đầu, lực công kích lá chắn từng lần một đều lớn hơn nhiều, dù đã gia tăng rồi củng cố lá chắn vững chắc nhưng dưới lực tàn phá lớn mạnh của anh cũng có vẻ lảo đảo sắp nát.
33 "Choang!"Âm thanh vật thể va chạm vang lên, Đại sư Cố đã cam chịu số phận, hai mắt nhắm bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy quản gia đứng ở khúc quanh hành lang, thở hổn hển chăm chú nhìn bọn họ, mà phía dưới Sở Du là vụn bình hoa phân tán đầy đất.
34 Sở Du từ từ bình tĩnh lại, móng tay dài đáng sợ cũng dần dần rụt trở về. Lương Ý động cũng không dám động một cái, chỉ sợ hành động của mình quấy rầy đến Sở Du khó khăn lắm mới yên tĩnh lại.
35 Dây xích nặng nề quấn quanh cổ chân trắng nõn rơi xuống mặt sàn phát ra tiếng vang "loảng xoảng" chói tai. Lương Ý bước từng bước, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.
36 Sau khi Sở Du rời đi không lâu, dì Linh vội vội vàng vàng bước vào, ngay cả cửa phòng cũng không gõ, trực tiếp đi thẳng vào trong. Bà dùng ống tay áo lau lau mồ hôi hột trên trán, gấp gáp hỏi,"Thiếu phu nhân, cô đã nói gì với thiếu gia? Sao vừa rồi cậu ấy mang theo khuôn mặt đầy sát ý ra khỏi biệt thự?"Lương Ý ngạc nhiên ngồi ở trên giường, "Anh ta rời khỏi biệt thự?" Cô nhìn xuống chiếc đồng hồ rơi ở trên mặt đất, bây giờ mới hơn ba giờ sáng, anh ta còn muốn đi đâu? Hơn nữa không phải là anh ta còn chưa khỏe hẳn hay sao? Tại sao lại mạo hiểm mà đi ra ngoài?"Thiếu phu nhân, cô không biết thiếu gia đã đi ra ngoài?" Dì Linh có chút nghi ngờ.
37
38 "Tôi đói bụng. " Lương Ý ngồi ở trên giường cọ cọ hai chân vào nhau, lơ đãng nói với Sở Du đang vui sướng bận rộn sắp xếp lại đồ dùng cho em bé. Sở Du quay đầu, nhẹ giọng hỏi, "Muốn ăn cái gì?""Không biết, gì cũng được.
39
40 Edit: tiểu an nhi (LQĐ)Lương Ý ngồi trên ghế sofa một tay vỗ vỗ đôi môi sưng phồng của mình, tay còn lại không ngừng phe phẩy quạt quạt, hy vọng tạo một ít gió mát để giảm bớt vị cay xè, nóng hừng hực ở trong miệng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50