41 Không khác gì lần đầu tiên xuyên không, Hứa Thanh khắp người đau nhức đầu óc choáng vàng. Nếu nàng đoán không lầm chắc hẳn nàng đã rơi xuống vực để rồi sau đó bị Hàn Tuấn Phong tóm lại, và giờ đây khi nàng mở mắt ra hắn sẽ trừng trị nàng bằng cách nào đó tàn bạo nhất.
42 Minh Tuấn ở lại giúp Hứa Thanh sửa soạn trong một tuần, anh không ngừng kêu giời kêu đất mấy cái váy đắt tiền theo gió mà bay. “ Anh thề mà bắt được kẻ cướp anh phải xé nhỏ ra thành sợi để may lại mấy cái váy ấy.
43 Hứa Thanh tranh thủ tạt qua siêu thị mua thêm mấy thứ lỉnh kỉnh, hai ngày nữa là cô qua Mỹ rồi, cô không thể không tạt qua thăm ông ấy. Vâng, ông ấy ở đây không ngoài ai khác, chính là Triệu Thế Hiên một người bạn cô quen ở Trung Quốc.
44 Hứa Thanh không hề nghĩ một cú ngã có thể khiến mình choáng váng đến vậy, vốn tưởng chỉ sưng một cục là cùng. Cô chống tay lên đầu, khó nhọc vực người dậy “ Cha già à, cha phải lấy cho con ít đá chườm thôi.
45 Hứa Thanh uể oải thức dậy, mọi việc cho tới giờ khiến cô có cảm giác thực tại. Làm sao một người bình thường có thể tiếp tục tục sống không khi mà chỉ như 2s là xuyên qua thời gian.
46 “ Ôi trời, Tiểu Thanh yêu quý của ta. ” Cha già vừa nói vừa không ngừng hôn lên trán Hứa Thanh. “ Cha già à” Tiếp tục hôn, lửa đâu đó bắt đầu bốc lên… “ Cha à” Tiếp tục hôn, lửa phừng phừng… “ CHA GIÀ!” Dừng hôn, lửa vẫn chưa giảm nhiệt… Hứa Thanh khóc hết nổi luôn “ Cha già, người làm thế nào mà đến đây được vậy.
47 Hắn đặt nàng xuống ghế, động tác dứt khoát nhưng lại đem theo phần ôn nhu. “ Hàn Tuấn Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm gì. ” Hắn quay người, chẳng thèm đếm xỉa đến nàng “ Người đâu, truyền thái y vào đây.
48 Bằng Kiều đứng trước cỗ máy đi đi lại lại, bà quả thực rất lo cho hai người. Ngay lúc đó, giữa vòng tròn của cỗ máy phát ra những tia điện xét, một luồng ánh sáng phát ra, cuốn như hình lốc, và chưa đầy 2 giây sau đó, bà thấy bóng người văng ra, tiếp theo sau là tiếng đồ vật rơi.
49 “ Được rồi, nếu cha không có một lời giải thích xứng đáng cho việc con vừa bỏ lỡ xuất học thêm trước hai tuần cho Standford thì cha không xong với con đâu.
50 Hứa Thanh mất cả đêm để giảng giải cho hắn hiểu về sự khác biệt giữa hai thế giới. Đầu óc của hắn cũng không đến nỗi tồi, về cơ bản là hiểu nhưng hắn nhất quyết không quan tâm đến sự khác biệt rành rành hiển nhiên không thể chối cãi ấy.
51 ** Thuyết phục 2 ** “ Không có gì đâu. ” “ Ngươi đang nói dối. ” “ Ok. Nghĩ sao về việc tôi nói dối và anh giả vờ tin nó. Đây là chuyện thường ngày ở thế giới này đấy.
52 ** Cuộc viếng thăm không mong đợi ** “ Cửu Tuấn, anh đang làm gì ở nhà tôi đây!” Hứa Thanh nói gần như hét lên. “ Hứa Thanh, cuối cùng em đã về, tôi đã luôn chờ em.
53 ** Giải vây ** “ Hứa Thanh!” “ Dạ. ” “ Em định chơi trò rồng rắn lên mây với anh đến bao giờ, đằng sau cái cửa này có gì để em che dấu người thân thích duy nhất còn sót lại luôn quan tâm chăm sóc bảo vệ em nào.
54 ** Nghi vấn ** “ Tại sao ta phải để cô ta dạy?” “ Vậy ngươi tự ngồi nghiên cứu võ công mà không cần thầy dạy à?” “ Tại sao ngươi không dạy ta?” “ Vì ta không biết dạy bước nhảy của nam.
55 ** Bắt cóc ** Hàn Tuấn Phong nhìn Hứa Thanh chằm chằm “ Ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?” Cô đúng là đang rất sao đây, tách cà phê trong tay đã bị bóp nát nếu nó không làm bằng sứ.
56 ** King & Queen** Tại sao như vậy. Khúc mắc mà cô luôn tự hỏi, nay đã được giải đáp. Vậy mà tại sao lời giải đáp lại kéo theo hàng loạt những câu hỏi… “ Bỏ cái tay bần thỉu của mày ra khỏi người nàng.
57 Trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Hàn Tuấn Phong đuổi theo Hứa Thanh ra ngoài. Hứa Thanh đang đứng ở ngoài ban công khách sạn, ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm.
58 Từ sở cảnh sát bước ra, Thế Hiên không ngừng bực bội vì cái vụ phân biệt này “ Không thể tin được là lại có sự phân biệt đối xử này ở thế kỷ 21. Đến cảnh sát còn khinh thường một lão già tóc bác, lẩm cẩm.
59 “ Cha già! ” Hứa Thanh vui mừng khôn xiết chạy về phía cha già nhưng “ tình cờ” bị cái còng tay kéo lại. - Aw! “ Ôi Tiểu Thanh bé bỏng của cha. Con phải chịu khổ rồi.
60 Hàn Tuấn Phong nhẹ nhàng đặt Hứa Thanh lên giường, vẫn là chiếc giường “trái thời” mà nàng thiết kế. Hứa Thanh khẽ mỉm cười, nàng quên rằng kỳ thực đây vẫn là thời điểm mà nàng rời đi, tức là nàng mới chỉ rời chiếc giường này vài tiếng.