1 Năm mười hai tuổi, ta trèo lên tường bao, ném cục đá to vào người đi bên ngoài, sau đó nhanh chóng trốn mất, che miệng cười xấu xa. Một canh giờ trước, người tự xưng là thần toán[1] đó đã bước vào cổng Tang phủ.
2 Hôm đó, ta không nhớ rõ mình đã bị đánh bao nhiêu gậy. Cơ thể đau tới mức tê liệt. Nước mắt rơi xuống, nóng hổi rồi lạnh băng. Chỉ có Thiên Lục kéo tay áo phu nhân xin tha cho ta nhưng không ai để ý.
3 Lần này, người mở cổng cho ta là vị trụ trì. Trụ trì chắp tay với ta, nghênh đón ta vào cửa: “A di đà Phật, hóa ra là Tử cô nương tới!”Họ đều không biết ta là người của Tang phủ, chỉ nghe Tô Mộ Hàn từng gọi ta là “Tử Nhi”, thế nên họ cũng gọi ta là “Tử cô nương”.
4 Ngày hôm sau, đại lễ tuyển tú bắt đầu. Phương Hàm chưa tới, chỉ có một công công đến, vung cây phất trần trên tay, gương mặt già nua, nhăn nheo nhưng đầy kiêu ngạo.
5 Ta không thể đứng ở cửa tới khi trời sáng. Nghĩ một chút thay vì đứng chịu lạnh, chi bằng ta ra ngoài đi lại. Tạm thời đi dạo ở ngự hoa viên đã, tuy thời tiết lạnh thật nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng coi như an ủi bản thân.
6 Giả vờ bất tỉnh đến nỗi ngủ thiếp đi thật, khi ta tỉnh dậy là nửa đêm, nhìn thấy trên bàn có đặt một hộp thuốc mỡ. Cũng không để ý lạnh hay không, ta bò dậy, thoa một lượt.
7 Vãn Lương và Triêu Thần đã sớm ở ngoài đợi ta. Ba người đang đi ra ngoài liền nghe thấy có người gọi: “Nương nương…”Thì ra là Thiên Lục đang đứng gần đó.
8 Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Đứng thẳng người, bàn tay giấu trong tay áo dần dần nắm chặt. Ta cắn răng. Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo bị ta nói trúng nỗi lòng.
9 Chẳng biết vì sao, khi nhớ tới chuyện đó, trái tim ta bỗng đau đớn. Thứ cảm giác này cứ âm ỉ khiến tha có chút hoảng loạn, phải cố gắng hít thở thật sâu.
10 Thấy mọi người đã đi hết, hắn mới thả tay ta ra, khẽ cười: “Làm đi, trẫm ở lại xem nàng làm. ”Ta thở dài, hắn đưa ta tới đây thật. Nhìn xung quanh một lượt, thấy bột mì được để trong góc phòng, ta vừa định đến lấy thì tình cờ trông thấy gạo nếp đã được hấp chín trong lồng hấp đang đậy hờ, đột nhiên nghĩ ra một cách.
11 Nhìn bộ dạng giận tới cực điểm của Thiên Phi, ta chậm rãi nở nụ cười. Giờ chắc tỷ ta sẽ bận rộn lắm đây, phải đề phòng đám phi tần trong cung thừa dịp ngóc đầu dậy, phải tích cực nắm giữ trái tim của hoàng thượng, lại phải lo lắng cho sự an toàn của đứa bé trong bụng…Ta còn lo lắng thay cho Thiên Phi, đầu óc tỷ ta đơn giản, rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu?“Nương nương!” Phương Hàm pha cho ta chén trà, đứng sang một bên, hạ giọng nói.
12 Từ hôm Thiên Phi nói sức khỏe không được tốt, Hạ Hầu Tử Khâm không còn ghé qua Cảnh Thái cung nữa. Song điều khiến ta ngạc nhiên là Thiên Phi thực sự không giữ hắn ở lại Khánh Vinh cung.
13 Ngọc Dung hoa ngước mắt nhìn ta, mãi sau mới khẽ hỏi: “Nương nương thật sự muốn giúp tần thiếp sao?”Ánh mắt nàng ta đột nhiên sáng lên, tràn ngập sự chờ mong.
14 Ngồi một mình trong phòng một lát, ta khẽ gọi: “Triêu Thần!”Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân người chạy tới, nhưng lại là Vãn Lương. Nàng ta rảo bước phòng, nói: “Nương nương, Triêu Thần cùng tới Ngự thư phòng với Ngọc Dung hoa.
15 “Nương nương…” Vãn Lương bất giác ngoảnh lại nhìn, tới khi cửa phòng đã được đóng chặt, nàng ta mới quay lại, nhỏ giọng nói: “Nương nương, hôm nay khi nô tỳ quay về lấy lò sưởi thì hình như trông thấy … thấy một thị vệ đi ra từ hang đá.
16 Ta chỉ cảm thấy có chút kinh hãi, liều mình xông ra, đẩy cửa “rầm” một tiếng… Cảnh tượng ngoài kia khiến ta ngẩn ngơ. Thái giám và cung tỳ trong Cảnh Thái cung đều quỳ rạp dưới đất.
17 Tới Hy Ninh cung, khi bước vào, Diêu Phi đã đưa mắt liếc qua, mắt nàng ta thật sự rất tinh, lập tức nhìn thấy gương mặt của Thiên Lục bị ta tát đỏ ửng.
18 Lúc này thái hậu đã thay bộ y phục màu trắng, ngay cả những thứ trang sức rườm rà trên tóc cũng được gỡ xuống. Bà liếc mắt nhìn ta, chẳng nói câu nào, chỉ vịn tay vào cung tỳ đi về phía trước.
19 Trở về tẩm cung, lúc Triêu Thần bước vào, sắc mặt có chút khác thường. Ta đoán, chuyện này Phương Hàm chỉ nói ột mình Vãn Lương, thế nên dù là Triêu Thần hay Tường Hòa, Tường Thụy đều không hay biết gì.
20 Hắn đột nhiên gọi “Tang lão gia”, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cha ta. Ta thấy ông run lên một cái, dường như vẫn chưa tin nổi, người trên ngự giá gọi mình.