61 Ta ra sức bịt miệng, tiếng “tiên sinh” dường như đã ở cửa miệng, sắp bật thành tiếng. Ánh mt ta không thể rời khỏi cỗ xe ngựa phía dưới. Cảm giác cách một tấm rèm mỏng ấy, cảm giác quen thuộc ấy, trong phút chốc lại tái hiện từ nơi sâu thẳm của linh hồn.
62 Ta không sợ, chỉ nhìn hắn, tủm tỉm cười rồi khẽ nói: “Hoàng thượng tỉnh rồi à?” Hắn ngồi bật dậy, sau khi nhìn rõ đúng là ta mới giận dữ nói: “Làm càn! Ai cho nàng tới?” Sắc mặt hắn rất tiều tụy, đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt, nhìn thấy thế, ta cảm thấy đau lòng.
63 Hai tay ta run rẩy không sao kìm lại được, phong thư trên tay rơi xuống đất. Đột nhiên ta nhớ tới ngày hôm đó, trong lãnh cung, lúc mở chiếc túi gấm thứ hai Tô Mộ Hàn đưa, ta cũng giống như bây giờ.
64 Ta cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Hoàng huynh đã muốn bản cung đến phụ tá Hoàng thượng, bản cung đương nhiên sẽ cố hết sức. ” Hiển Vương thúc ngựa đi lên, nói với ta: “Bản vương rất tò mò, Tuyên hoàng bệ hạ và Hoàng thượng rốt cuộc đã có trao đổi gì?”Trong lòng hơi căng thẳng song ta thản nhiên trả lời: “Điều này thì vương gia không cần biết.
65 Giọng nói đó… Thanh Dương!?Trong lòng ta như bị thứ gì đập mạnh. Người đuổi theo là Thanh Dương! Người đeo mặt nạ là Thanh Dương! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?Tô Mộ Hàn, tiên sinh rốt cuộc là người như thế nào?Ngước mắt, muốn nhìn rõ người đang ôm ta, thế nhưng xung quanh vô cùng tối tăm, ta không nhìn rõ thứ gì“Tiên sinh…” Ta run rẩy gọi y.
66 Ta chẳng qua chỉ lấy trộm một hạt trân châu của nàng, nhưng nàng lại lấy trộm cả trái tim của ta… Câu nói ấy tuy không lớn nhưng đã dội vào trái tim ta, làm dậy lên hàng nghìn lớp sóng.
67 Bắt sống Hàn Vương… Lúc này, phản ứng duy nhất trong đầu ta chính là, Hàn Vương nào?!“Thình” một tiếng, ta nhảy từ trên giường xuống, xộc ra ngoài, hiển nhiên những người trong trướng đều hết sức kinh ngạc.
68 Ta thoáng kinh ngạc, tưởng ai, hóa ra là Nhuận Vũ. Ta buông môi hắn ra, thấy hắn cau mày song cũng không lên tiếng. Người bên ngoài càng tức giận, nói với Thiên Phi: “Nương nương, đằng trước không biết là ai, cương quyết không muốn xuống.
69 Cung tỳ đó nhìn ta một cái, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, người có gặp không?”Ta gật đầu, nói: “Mau mời vào!”Gặp, tất nhiên là gặp chứ. Cung tỳ vâng lời, như trút được gánh nặng, lui ra.
70 Nàng ta nói muốn giúp ta?Ha, ta hứng thú nhìn nữ tử trước mặt, tới hôm nay mới cảm thấy ngạc nhiên. Thẩm Tiệp dư giả điên giả dại lâu như vậy, nhưng hóa ra trước nay, trong âm thầm, nàng ta không hề rảnh rỗi.
71 Ta không nhìn nàng ta, chỉ quay sang Diêu Thục phi, nói nhỏ: “Thục phi nương nương thấy việc này nên xử lý thế nào?” Nét mặt Diêu Thục phi tái mét, để nàng ta biết Thẩm Tiệp dư giả điên, nàng ta tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Tiệp dư.
72 Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của huynh ấy, ta mỉm cười. Huynh ấy muốn ngồi dậy, ta vội ấn huynh ấy xuống, nghe huynh ấy nói: “Vậy ta đi ngay!Ta lắc đầu. “Không, bây giờ sao huynh có thể đi? Ít nhất phải dưỡng thương cho khỏe đã.
73 Ta kinh hãi đứng bật dậy, Tư Âm giật mình, lí nhí nói: “Công chúa…” Ta không nhìn nàng ta, xoay người đi thẳng ra ngoài. “Công chúa!” Tư Âm đuổi theo.
74 Một tiếng “Tử Nhi” khiến cơ thể ta chấn động, ta quay ngoắt đầu, thấy trường kiếm của Thanh Dương đang đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng. Phía sau nàng ta vẫn là hình dáng mộc mạc ấy.
75 Hoàng hậu Nguyên Trinh nhìn y một cái, cố ý tiến lên một bước, đi tới trước mặt ta, khom người hành lễ với y. “Thần thiếp tham kiến Bệ hạ!” Hoàng đế Nam Chiếu khẽ cười, nói: “Trẫm bận rộn cả ngày, giờ mới có thời gian rảnh, Thái tử thế nào rồi?”Vẻ mặt của Hoàng hậu Nguyên Trinh thoáng chần chừ, sau đó nàng ta cười, nói: “Không sao, đệ ấy đã được uống linh đan diệu dược, bây giờ đang nghỉ ngơi.
76 Cố Khanh Hằng gật đầu, đi theo ta rồi nói: “Hoàng thượng không biết chuyện muội bị bắt làm tù binh, ta chưa từng trở lại quân doanh, đại chiến sắp bắt đầu, ta không thể… không thể để người phân tâm.
77 “Tiên sinh, a…” Đau đớn tựa như ngàn mũi dao xé nát con tim, xen lẫn cả nỗi tuyệt vọng, ta điên cuồng ôm lấy y, thật chặt. Tấy thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai mũi tên.
78 Hắn nặng nề “hừ” một tiếng: “Không tốt. ” Ta khẽ cười. “Hoàng thượng có chỗ nào không tốt?”Hắn trừng mắt lườm ta, túm lấy tay ta, áp lên tim hắn, giận dữ nói: “Chỗ này.
79 Ta đã ở trong ngôi chùa này mấy ngày, vốn muốn đợi tin tức của Thừa Diệp, chẳng dè vào một đêm oi bức, ta đang chuẩn bị vẽ tranh thì nghe thấy tiếng hét chói tai cách đây không xa.