21 Lục Tình khẽ cựa người ưm một tiếng, mở to đôi mắt đen láy nhìn dưới cằm người đàn ông đang ôm mình, bàn tay rộng lớn phủ lên bụng nhỏ của cô. Đây có lẽ là buổi sáng yên bình nhất, sau cơn mưa trời lại sáng, trải qua kinh hãi giờ đây cô vẫn được nằm trong vòng tay che chở, người đàn ông này luôn mang đến cho cô cảm giác bị áp bức nhưng hắn rất bãn lĩnh, rất đàn ông, có khí chất của anh hùng thời chiến.
22 Khi phải chịu đựng một mình quá lâu, mọi xúc cảm dần tê liệt, những hồi ức không mấy đẹp đẽ kia, mỗi lần nhớ đến thì không tài nào bình thản được, Lục Tình bày tỏ tất cả kìm nén giữ kín trong lòng bấy lâu nay, cô thổn thức đến nghẹn ngào.
23 Đứng trước tòa nhà chung cư cao cấp, Lục Tình tay cầm túi xách cùng kéo theo cái vali quần áo, mới sáng ra, cô đã trả phòng và bắt taxi đến đây nhưng lại quên mất một điều quan trọng “Cô không biết mật mã vào cửa” và bảo vệ khu nhà không cho phép người lạ đi vào.
24 Thân thể của Lục Tình mềm nhũn yếu ớt, hai chân dang hết cỡ, đong đưa theo tiết tấu mãnh liệt. Dục vọng khiến cả người cô run rẩy, mồ hôi ròng rã, hai thân thể ướt đẫm sít sao, cô vùi mặt vào hõm vai hắn, nức nở động tình, âm thanh làm người ta phải đỏ mặt ngượng ngùng.
25 Những ngày qua, cuộc sống của Lục Tình mang nhiều hương vị mới mẻ. Tuy vì chuyện ngoài ý muốn, cộng với sợ hãi còn tồn đọng, không nghe tin tức của bà ta và Trần Khư Tuấn, cũng không hỏi Lãnh Phương Đông, hai người đã ngầm hiểu, hắn không nói, cô không hỏi nhiều, tin tưởng vào quyết định của hắn.
26 Không phải tự dưng Lục Tình nổi hứng muốn đi đâu đó một thời gian, nguyện vọng này đã ấp ủ từ nhiều năm trước, cô chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể tự do đến những nơi mình muốn.
27 Nghe ngóng mãi chẳng có động tĩnh nào ở bên ngoài, Lục Tình áp tai vào cánh cửa, đột nhiên cảm thấy lành lạnh sống lưng, cô chưa kịp quay lại đã bị động tác kinh người của hắn làm cho giật mình.
28 Lục Tình ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, thi thoảng bón cho hắn thìa cháo. Dạ dày của cô luôn nhỏ, ăn chẳng được bao nhiêu nên để không phí phạm, cô nhanh trí chuyển giao hết cho hắn.
29 Lục Tình tắm xong, mái tóc dài ướt đẫm nhỏ giọt xuống hai bên bả vai, cô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài phòng khách. Đúng lúc này, dì Diêu bưng lên một chén canh gừng nóng, tay khuấy đều, thổi cho nguội bớt rồi ân cần đặt xuống
“Cô uống ngay cho nóng, cái này trị cảm hay lắm”
“Cám ơn dì, làm phiền dì quá!” Lục Tình ngượng ngùng mỉm cười, dì Diêu tính tình nhân từ tốt bụng.
30 Trên vầng trán nhẵn mịn của Lục Tình lấm tấm mồ hôi, cả người tỏa ra một mùi hương quyến rũ dụ hoặc, làn da trắng nõn theo từng cái vuốt ve, xoa nắn mà đỏ ửng lên, mái tóc óng mượt bê bết mồ hôi ngai ngái, cô nằm yên bất động, miệng khẽ rên rỉ động tình.
31 Hai mắt ướt át phủ một lớp sương mù mỏng manh khép hờ, hô hấp của Lục Tình mỗi lúc một dồn dập, cả cơ thể dẻo dai nâng lên hạ xuống, uyển chuyển đong đưa theo tiết tấu mãnh liệt, điên cuồng.
32 “Nhìn cái gì?” Phát hiện ra người phụ nữ của mình đang nhìn đến si ngốc, hắn nâng người cô lên, cánh tay rắn chắc vịn chặt vòng eo thon thả.
Cô mỉm cười, vẫn ngây ngốc nhìn hắn.
33 “Không cần để tâm đến hắn!” Lãnh Phương Đông vỗ nhẹ vai, kéo Lục Tình ra khỏi những suy nghĩ sâu xa. Cô nhíu mày, chọc chọc lên ngực hắn, giọng uy nghiêm.