21 Bởi vì mỗi sinh vật đều trải qua lựa chọn rồi mới bắt đầu tiến hóa, chứ không phải muốn liền được, cho nên tạo thành cảnh quan kỳ dị trước mắt. Hai bên đường, cây Bạch dương phẳng phiu, cao lớn dựng đứng sinh trưởng mạnh mẽ, ước chừng cũng phải mười mét, còn một số cây vân tiêu héo úa kỳ dị, ũ rũ mọc lung tung ở gần đó, thậm chí còn có hai khóm cây, nhánh chỉa tứ tung quỷ dị, đem lùm cây biến thành một thứ loạn bất tao xấu xí đến cực điểm.
22 Tòa nhà cao tầng trước sau như một đứng thẳng sừng sững trên đường, cửa sổ thủy tinh phủ đầy bụi, trên đường cũng trải rộng một ít vết máu khô màu đen.
23 Vào trong vòng phòng hộ, bầu không khí thành thị nhất thời biến hóa.
Trên đường có nhiều vết máu sậm màu bởi vì đã phiếm đen mà không có biện pháp để triệt để tẩy trừ sạch sẽ, tuy nhiên trên đường cái lại vô pháp nhìn thấy những thứ rác rưởi, tạp vật.
24 Một đám mây đen nặng trĩu từ phía đông chậm rãi bay tới, tầng mây thật dày, đem ánh trăng vốn mờ ảo càng che lại toàn bộ, nhất thời toàn mặt đất lâm vào một mảnh bóng đêm.
25 Đèn tỏa ra ánh sáng trắng, mạnh mẽ đem toàn bộ chỗ ngoặt chiếu sáng lên.
Hai đội người cứ như vậy không hẹn mà gặp, không khí bao phủ dần dần đọng lại, trầm trọng mà xấu hổ.
26 “Cảnh gia chỉ còn lại có một người, tên là Cảnh Hạ. ”
Những lời này chắc như đinh đóng cột, làm sắc mặt Tô Duy Thượng nháy mắt trắng bệch.
Nói là nói với Kỳ Dương, nhưng cũng trực tiếp hướng mọi người ở đây phủ nhận thân phận Tô Duy Thượng.
27 Bồn hoa trúc lưng rùa* xanh biếc chạy dài đến cùng hai bên rìa hành lang yên lặng sâu hun hút, phiến lá xanh, trên giữa mặt lá có bảy tám chỗ hổng, so le không đồng đều.
28 Lô giáo sư đi chuyến này ước chừng nửa giờ không có trở lại, Cảnh Hạ lại đợi trong chốc lát, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi có làn da ngăm đen chạy tới.
29 S thị cuối mùa thu cũng không giống B thị sớm có sương mù đầy trời, độ ấm cũng tương đối ôn hòa. Ánh mặt trời bình thản êm dịu rải trên đường cái, phố thượng đến ban đêm con người có dịp nghỉ ngơi sôi nổi, tiếp tục thu thập tàn cục đổ nát cùng với gieo trồng mùa thu hoạch mới.
30 Cảnh Hạ nắm con chuột thối không nghe lời chạy loạn đi ra ga ra ngầm.
Bốn chân ngắn ngủn lại thô béo chỏng lên trời không ngừng đạp loạn, nhưng bởi vì bị người ta xách cái đuôi nhỏ nên cũng chỉ có thể phí công.
31 “Tiểu hỗn đản Mau đem con chuột thối của cậu về”
Ngày mới tờ mờ sáng, Tần Sở liền nổi giận đùng đùng trực tiếp đẩy cửa bước đến phòng cách vách, dùng sức mà đập ván cửa.
32 Tới gần chính ngọ ánh mặt trời thập phần sáng lạn, hơi dẫn theo một tia nhiệt độ. Sàn đấu lại thay đổi hai người đánh nhau, khi thì phát ra tiếng va chạm nhau, đánh vỡ không khí yên tĩnh khu huấn luyện căn cứ.
33 “Anh, lại gặp mặt. ” Thanh âm thanh thúy ôn nhu vang lên, khóe miệng Tô Duy Thượng nở ra một nụ cười sáng lạn phi thường tươi rói, sau đó quay đầu nhìn người nam nhân kia vẫn luôn đam mạc, lạnh lùng, ánh mắt dừng lại hồi lâu rồi tiếp tục nói: “Đã lâu không gặp, Kỷ đại ca.
34 Căn cứ có phòng y tế chuyên môn, nhưng Kỷ Xuyên Trình đi hướng phía ngược lại. Y nện bước mạnh mẽ nhanh chóng, sải từng bước liền thẳng đến dãy phòng nhỏ trong sở nghiên cứu, đẩy cửa nhân tiện nói: “Tần Sở ở nơi nào?” Thanh âm trầm thấp từ tính, áp lực mang theo một tia tức giận cùng lo lắng.
35 Cửa sổ trong sở nghiên cứu đều được thêm mấy tầng khóa tinh vi, mà tường dày cũng có tính năng cách âm rất mạnh. Ngay lúc Cảnh Hạ nghi hoặc cùng Kỷ Xuyên Trình đi tới phòng cách vách, nhẹ nhàng đóng cừa lại, nhìn Kỷ Xuyên Trình nghiêm túc mà khóa cửa thật kĩ, mới ý thức đối phương thực sự trịnh trọng.
36 Ánh sáng ngọn đèn ảm đạm không biết có phải do có bóng nước xoay tròn phản xạ quang mang rực rỡ hay không, có vẻ rất nhiều ánh sáng. Cảnh Hạ ước chừng nhìn chằm chằm môn bóng nước kia hồi lâu, cậu theo bản năng liền đưa tay cũng muốn tạo ra một cái, nhưng cầu nước trong trẻo mới vừa xoay tròn lớn lên thành bán kính gần 5 cm, lại xoát một chút vỡ ra một cách phũ phàng.
37 Ngồi trong phòng, trên trần nhà được trang trí đèn trần tản mác màu trắng sáng chói mắt, cẩn thận đem toàn bộ vật dụng đánh giá qua một vòng, Tô Duy Thượng thấp thỏm ngồi trên ghế, có chút không dám nhìn ánh mắt người nam nhân trước mặt.
38 Kỳ Dương… tốc độ trộm đồ vật thực nhanh, lúc hắn phái người đem khối ngọc thạch xanh biếc trong suốt kia đưa đến trong tay Cảnh Hạ, Cảnh Hạ còn lăng lăng chưa kịp phản ứng.
39 Mắt hoa đào hình cung duyên dáng hơi hơi rũ xuống, Cảnh Hạ trầm mặc không lên tiếng nhìn mặt đất. thần sắc mất mát bi thương khó có thể tự dấu hiện lên ánh mắt, cái loại bất lực cùng bi thống này cho dù Kỳ Dương không hề biết chuyện cũng có thể cảm thụ rõ ràng từ trên người của hắn đi ra.
40 Trận “Mèo” và chuột truy đuổi này cuối cùng chỉ hao phí hai phút liền lập tức ngừng lại.
Kỳ Dương thở hồng hộc chống đầu gối, không ngừng mà há mồm thở dốc.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24