1
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
“Tiểu Ngũ, dậy đi! Rèn luyện ngày đầu tiên của học kì mới, đến muộn, sẽ chết đó chết đó!”
Hàn Vũ ngơ ngơ ngẩng ngẩng, phát hiện có người dùng bàn tay lạnh lẽo vỗ mặt mình, kinh sợ, giống như con lừa lăn một cái, xoay người ngồi dậy!
Trong phòng nhỏ của mình, trừ mình ra sao có thể còn những người khác?!
Hàn Vũ ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, nơi này là… chỗ nào?
Bốn chiếc giường, mỗi bên hai cái đối diện nhau, dưới mỗi giường sắp xếp tủ quần áo và bàn học, nhìn thế nào, cũng giống ký túc xá trường học?
Chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Ai đang chỉnh mình hay làm gì vậy?
“Tiểu Ngũ! Hàn Vũ! Đừng ngây ngốc! Mau dậy mau dậy, anh giúp cậu mang cả bữa sáng tới rồi, phải đi rèn luyện, chúng ta phải mau chút a!” Một nam nhân khôi ngô, hoặc là nói, một nam sinh, cỡ mười tám mười chín tuổi, vung cánh tay hò hét với Hàn Vũ còn đang ngây người.
2
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Trước khi Hàn Vũ gặp tai nạn, một mình lẻ loi trải qua sinh nhật thứ ba mươi chín, nhưng giây kế tiếp lại quay lại mười chín tuổi.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Đảo mắt, cuộc sống mới của Hàn Vũ đã trôi qua nửa tháng, thích ứng cuộc sống mới cũng coi như không tệ, học tập miễn cưỡng theo kịp.
4
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Giữa lúc bốn người trong phòng riêng hát hò vô cùng cao hứng, một trận huyên náo truyền tới, mấy người đều sửng sốt!
Phòng riêng vốn chính là để không bị quấy rầy, mà thiết kế phòng riêng trong quán bar càng thêm chú trọng cách âm, càng không cần nói tới một club giải trí theo chế độ hội viên như ở đây, nhưng dưới tình huống như vậy còn có thể cảm nhận được bên ngoài đang ầm ĩ, chỉ có một khả năng — bên ngoài huyên náo rất lớn.
5
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Cuộc sống đời sinh viên, từ trước đến nay vẫn đơn giản. Tổng thể cũng chỉ có hai mảng lớn học tập và vui chơi.
6
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Hội diễn văn nghệ kết thúc, bốn người cùng phòng đi ra ngoài, Hàn Vũ không cẩn thận liếc thấy đám cậu ấm ngồi hàng sau, đang vây quanh cùng cậu trai trên sân khấu vừa rồi bị cậu tùy tiện bình phẩm đi mất.
7
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Kì nghỉ vừa kết thúc, Hàn Vũ đã trở về cuộc sống mấy điểm một đường!
(ý là chỉ qua qua lại lại vài ba chỗ: trường, huấn luyện, phòng ngủ.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Lần nữa trở lại thủ đô, Hàn Vũ mới giống như thật sự sống lại, bỏ đi rất nhiều gánh nặng, cậu thoạt nhìn càng giống một thiếu niên hồn nhiên.
9
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Bốn người trước sau tiến vào quán bar, vừa vào, Kỳ Lân đã mang bọn họ lên lầu hai vào vách ngăn thủy tinh – người hôm nay nhiều hơn gấp mấy lần lần trước, dưới lầu ngay cả chỗ đặt chân cũng tìm không thấy.
10
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi
Kỳ Lân và Nguyên Lãng đều sửng sốt, cuối cùng hiểu ý gật đầu, “Đúng vậy, có một ngoại lệ. Xem ra nhà lão đại cũng không bình thường như anh nói! Ngay cả anh ở Thẩm Dương cũng biết ngoại lệ này a!”
“Cái gì ngoại lệ?” Hàn Vũ vốn đang vì thời đại bất đồng mà hơi hơi vui sướng, vừa nghe bọn họ phân tích cách nhìn nhận và hiện trạng của đồng tính luyến hiện tại, trong lòng không khỏi càng cảm thấy mất mát! Hiện tại lại nghe còn có ngoại lệ, tự nhiên cực kì chú ý.
11 Hàn Vũ đứng một bên thấy một màn như vậy, trong lòng nổi lên cảm giác quái dị, Kỳ Lân thoạt nhìn cùng người tên Song Bân này, dường như rất quen thuộc.
12
Thời gian tại lúc Hàn Vũ ung dung tự tại đã lâu, thuộc tính trạch đột nhiên bùng nổ mà trôi vụt đi, mà cuộc sống quá tiêu dao tự tại chưa chắc đã là chuyện tốt, ngay tại lúc Hàn Vũ sắp không nhớ nổi hôm nay là ngày nào, cậu đột nhiên cảm thấy, hình như mình quên mất cái gì?
Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Hàn Vũ cắn khoai lang sấy mới vừa ký nhận, giả bộ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không làm khó mình!
“Đinh linh linh –” một hồi chuông di động vội vàng xao động đột nhiên vang vọng trong phòng Hàn Vũ, cậu ngốc lăng một lúc lâu, mới nhớ ra, đây là tiếng nhạc chuông của cái Nokia đồng nát của mình.
13 Hôm sau kéo tới giữa trưa, Hàn Vũ mới giảo bước giao ca với Nguyên Lãng, chuẩn bị trở lại phòng nhỏ cậu cùng An Húc Dương thuê để nghỉ ngơi một phen, thuận tiện suy nghĩ một chút ngày mai mang cho hai người đồ ăn gì.
14
Sau phút kinh ngạc lúc ban đầu, Hàn Vũ ngược lại bỏ đi ngây ngô cùng trẻ con quái dị vẫn cố ý duy trì.
Cậu khiếp sợ, chẳng qua là không quen có người dùng một lời nói đã chọc thủng bí mật chính mình giữ gìn nhiều năm như vậy, từ lúc bắt đầu cuộc sống mới khi được sống lại lại một lần, cố ý hoặc vô ý, cậu thật sự bắt đầu ám chỉ chính mình là một thiếu niên, là một thiếu niên năm tháng còn rất tốt đẹp.
15
Đợi tới thời điểm hai vị đại gia kia có thể xuất viện, vừa vặn tới ngày khai giảng.
Bốn người kéo hành lý, đội ánh nắng chói chang thở hổn hển trở về ổ nhỏ của mình, ném bao lớn bao nhỏ trong tay thuận tiện cướp dưa hấu phòng cách vách bổ ra ăn.
16 “Chú ơi, chú ơi, chú giúp cháu đi! Cháu thật sự quen anh ấy, anh ấy là học sinh quốc phòng trường này, ở trong kí túc xá này, chú xem chú xem, cháu còn có ảnh chụp của ảnh nè!” Cô bé giơ điện thoại mình lên ép buộc bảo vệ xem.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Vũ học đại học hai đời, rốt cuộc biết, hóa ra muốn được một giáo viên coi trọng, căn bản không dựa vào thực lực và trí tuệ, mà là chịu mệt nhọc!
Từ lần đó trong lớp của Kinh Vĩ Quốc, sơ sơ triển lộ một phen tài hoa, đã bị vị giáo sư trẻ tuổi nghiêm cẩn nhớ thương.
18
Hàn Vũ vừa ra khỏi phạm vi lầu dạy học liền nhận được điện thoại gọi tới, cậu đào ra cụ Nokia tội nghiệp của mình, “A lô. ”
“Hàn Vũ?” Giọng bên kia điện thoại thật trẻ, cũng thật xa lạ.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Vũ trà trộn vào giữa một đám thiếu gia thế gia này, không được mấy phút liền hiểu được một chuyện, bốn bề đều là từng đôi từng đôi, duy độc Nhạc Song Bân không có bạn trai cũng không có bạn gái, chỉ ở bên cạnh ân cần hầu hạ mình ăn uống.
20
“Vậy cũng quá phiền phức, lại nói, em đi mua dược liệu rồi, lại phải mài thế nào?” Quý Ly than thở, “Nếu có tiệm bán sẵn thì tốt rồi!”
Tim Hàn Vũ thình thịch chấn động một cái, trong lòng có một ý tưởng sở lược nhảy ra, suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình nghĩ quá đương nhiên, muốn mở một cửa hàng mặt tiền ở một chỗ như thủ đô, chỉ bằng chút tiền kia của cậu, ngay cả mảnh đất năm mét vuông cũng không đủ.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Giới, Đô Thị, Khoa Huyễn, Huyền Huyễn
Số chương: 50