21 Thạch Phong ở lại chỗ của Thẩm Thanh Lan nửa tháng, anh cho rằng Thẩm Thanh Lan sẽ nhanh chóng trở về, thế nhưng đến tận ngày cuối cùng cô vẫn chưa xuất hiện.
22 Thẩm Hi Đồng đã xuất viện, nhưng gân cốt bị tổn thương, phải điều dưỡng ba tháng, thạch cao trên chân cũng chưa được tháo ra. Sau khi cô ta trở về, trong nhà lại vui vẻ hơn ít nhiều.
23 Từ sau hôm bị Thẩm lão thái vạch trần, Thẩm Hi Đồng đã đàng hoàng hơn nhiều. Tuy rằng mỗi ngày vẫn đến thăm hỏi Thẩm lão thái, nhưng cũng không nán lại lâu, thường chỉ nói mấy câu liền đi.
24 Cho dù Thẩm lão gia nói gì, Thẩm Thanh Lan vẫn cứ im lặng quỳ ở đó, ánh mắt kiên quyết.
Thẩm lão gia thấy cháu gái bướng bỉnh, trong lòng vừa tức lại vừa thương.
25 Sắc mặt Thẩm Khiêm trầm xuống, “Thanh Lan, lời Hi Đồng nói là thật sao?”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn Thẩm Hi Đồng, “Có một câu là “vừa gặp đã yêu”, chị không như thế, không có nghĩa là người khác cũng không gặp được.
26 Giọng nói trầm thấp hấp dẫn vang lên trong bóng tối, lọt vào tai Thẩm Thanh Lan, khiến cô chớp chớp mắt.
Hơi thở xa lạ vờn quanh chóp mũi. Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên cảm thấy, thì ra cái ôm này lại ấm áp đến vậy.
27 Bà nội qua đời. Phó Hoành Dật trở về quân đội. Trường học đã khai giảng. Mặc dù đã lên năm tư đại học, Thẩm Thanh Lan cũng đã học xong các môn chuyên ngành từ lâu.
28 Buổi tối, Thẩm Thanh Lan ngồi trên giường, lật cuốn “Bá Tước Cristo”* ra xem. Trước khi tới trường, cô đã lấy cuốn sách này trong thư phòng của Phó Hoành Dật.
29 Lúc mọi người đang cười đùa, màn hình điện thoại của Thẩm Thanh Lan sáng lên.
Thấy tên người gọi đến, nét mặt Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại. Cô khẽ chống tay vào thành giường, nhẹ nhàng đáp người xuống.
30 Trần Kình Thiên mang đến cho Ngô Thiến một nhận thức hoàn toàn khác biệt. Trước đây, ngay cả mơ cô cũng không dám nghĩ đến thế giới như thế này. Việc ăn bữa cơm hơn một ngàn là chuyện bình thường.
31 Thẩm Thanh Lan đi thẳng đến nhà ga, không chọn máy bay. Cô thích thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Không có đích đến cụ thể, Thẩm Thanh Lan bèn tiện tay mua một vé tàu sát giờ nhất.
32 Đoàn tàu chạy qua từng ga một. Thẩm Thanh Lan nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Khuôn mặt tuấn tú của Phó Hoành Dật chợt hiện lên trong lòng cô. Lần này đi ra ngoài, mình vẫn chưa nói với anh.
33 “Ai đi theo chị? Vừa khéo em cũng đi đường này thôi. ” Nhan Tịch mở to mắt, hờn dỗi.
“Ở đây là khu Tây. ” Thẩm Thanh Lan nhắc nhở.
“. . . ” Nhan Tịch nghẹn lời.
34 Thẩm Thanh Lan ra khỏi nhà ga lúc trời đã tối đen. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Đêm nay không có trăng. Bầu trời đầy sao, là cảnh tượng không thể thấy ở thành phố.
35 “Thanh Lan, cô cứ an tâm tìm cảm hứng. Chuyện triển lãm tranh giao cho tôi. Chắc chắn tôi sẽ xử lý ngon lành cho cô. ” Daniel vỗ ngực.
Mặc dù nói Thẩm Thanh Lan lười, nhưng cô đối xử với anh rất tốt.
36 Bắc Kinh, nhà họ Thẩm.
“Ba, vết thương của Đồng Đồng đã đỡ rồi. Con muốn tổ chức cho nó một buổi biểu diễn. Ba thấy thế nào ạ?” Lúc ăn cơm, Sở Vân Dung nhìn Thẩm lão gia, nói.
37 Con hẻm nhỏ mang đậm chất văn hóa từ trăm năm của Hàng Châu. Trong hẻm chỉ có đèn đường mờ vàng, thấp thoáng rêu xanh và cỏ dại ở các góc nhà.
Thẩm Thanh Lan rẽ qua bảy tám ngã, cuối cùng cũng tìm được cửa tiệm kia.
38 Bọn chúng là một nhóm côn đồ ở khu vực này, đã từng gây ra không ít chuyện trộm gà trộm chó nên thường xuyên ra vào Cục Cảnh sát. Đêm nay bọn chúng đang đi bộ gần quán bar thì trông thấy Nhan Tịch lạc đàn.
39 Thẩm Thanh Lan quay đi, không để ý đến cô bé nữa.
Dường như đã quen với sự lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan, Nhan Tịch cắm cúi ăn bánh của mình. Bánh này thật là ngon.
40 “Thanh Lan, để tớ trả tiền chiếc khăn lụa này cho cậu, coi như cậu mua hộ tớ. ” Phương Đồng nói. Cô ấy có thể mua được một chiếc khăn lụa, nhưng Thẩm Thanh Lan thì…
Vu Hiểu Huyên cũng gật đầu theo, “Đúng, Thanh Lan.