21 Mộ Dung Khuê được Đỗ Mạn Thanh tán dương, nên khi trở về Dưỡng Tâm Điện vì quá vui mừng nên lại cho truyền Lưu tổng quản, quyết định học thêm mấy món điểm tâm khác nhau.
22 Ngón tay Đỗ Mạn Thanh rơi vào khoang miệng ẩm ướt, bỗng có một cảm giác kỳ lạ từ ngón tay truyền đến cổ tay rồi chạy thẳng vào tim, nàng cảm thấy trái tim đập bình bịch mới kêu lên một tiếng : “Hoàng nhi!” Mộ Dung Khuê bị tiếng hoàng nhi của Đỗ Mạn Thanh làm tỉnh lại, vội vàng mở miệng nhả ngón tay Đỗ Mạn Thanh ra, hoảng hốt nói: “Nhi tử đáng chết, nhi tử…” Bốn chữ “không kìm lòng nổi” hắn không nói ra, chỉ đứng nhìn Đỗ Mạn Thanh, sợ Đỗ Mạn Thanh tức giận.
23 “Ý của Hoàng thượng là, dù nàng ta không phải Hiền Đức thái hậu, nhưng bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, cũng không phải do có người cố ý sắp đặt?” Thực ra Nghiêm Thừa Ân cũng nghi ngờ thân phận của Đỗ Mạn Thanh, nghe Mộ Dung Khuê nói đương nhiên phải hỏi thật kỹ.
24 Trong Noãn Nguyệt Các, Thải Châu vừa nghe được Nghiêm Thừa Ân đến thì vội vàng chạy vào bẩm báo Mộ Dung Bội: “Công chúa, Nghiêm bánh chẻo đến rồi. ” Nói xong rồi mới biết mình lỡ lời, vội che miệng rồi sửa lại: “Nghiêm đại nhân đến.
25 Đỗ Mạn Thanh thầm than một tiếng, người mắc bệnh luyến mẫu luôn có cảm giác mẫu thân của mình là nhất, mẫu thân mình làm gì cũng đều tốt đẹp. Nếu thành thân cũng phải chọn một thê tử có dáng vẻ và tính tình giống như mẫu thân của mình.
26 Bàn chân Đỗ Mạn Thanh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu,còn có một cảm giác kỳ lạ nhen nhóm trong lòng, đành cười ngượng nói: “Buông ra. ” Trong tay Mộ Dung Khuê là bàn chân trắng nõn mềm mại của Đỗ Mạn Thanh, nên hắn có chút không kìm lòng nổi, vừa nghe Đỗ Mạn Thanh quát đã tỉnh hồn lại, chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh thấy hắn kỳ lạ mới vội vàng để chân Đỗ Mạn Thanh vào trong chậu, xong rồi đứng lên hơi cúi người hành lễ: “Nhi tử xin cáo lui!” Nói xong thì quay người đi ra khỏi điện.
27 Đỗ Mạn Thanh nhớ tới bạn trai Thạch Mỗ trước đây, nhớ tới quãng thời gian ngọt ngào của bọn họ, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn. Hồi nàng còn thích Thạch Mỗ, chỉ biết là thích người này, nhưng muốn nàng nói cụ thể thích Thạch Mỗ ở điểm nào, thật sự là không thể nói được.
28 Ba chén rượu vào bụng, quả nhiên Đỗ Mạn Thanh bắt đầu nói nhiều hơn, cười cười tìm hiểu về mấy chuyện lý thú thời thơ ấu của Mộ Dung Khuê. Đương nhiên là Mộ Dung Khuê phải kể về mấy sự tích sáng suốt uy phong (anh minh thần võ) của mình, tự miêu tả mình thành thần đồng, lại ca ngợi khắp nơi: “Năm đó nhi tử được sáu tuổi đã biết cưỡi ngựa.
29 Ban đêm, trời đổ một cơn mưa. Sáng hôm sau, không khí ẩm ướt, không còn cái nóng thiêu đốt như lúc trước nữa, dần dần có cảm giác mát mẻ của trời thu.
30 "Hoàng nhi, ngươi lớn rồi, cả ngày dính vào ta cũng không tốt. ” Đỗ Mạn Thanh hơi nghiêng người đi, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không phải muốn dẫn ta xuất cung một chuyến sao? Đã sắp xếp xong hết chưa?” Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nghiêm túc lên, hơi thất vọng, sau đó lại tưởng tượng đến chuyện đi ra ngoài cùng nhau, không chừng lại có bước ngoặt, lại bắt đầu hưng phấn lên, đáp: "Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc sập tối sẽ xuất cung, ở khách điếm một đêm, hôm sau về.
31 Hiển nhiên là giường trong khách điếm không thể nào bằng giường quen thuộc của mình, vả lại mùi hương lẫn lộn, chỗ thì lại bé. Mộ Dung Khuê nằm non nửa canh giờ, vẫn không hề buồn ngủ, trong lòng nhớ nhung Đỗ Mạn Thanh ở phòng bên cạnh, chỉ là đêm hôm khuya khoắt, không tiện đi qua quấy rầy.
32 Khi bữa tiệc bắt đầu, Giải Ưu Nhiên ngồi phía dưới Giải Nguyên Hóa. Trước đó hắn đã bị Đỗ Mạn Thanh kinh diễm một phen, đợi đến khi thấy Đỗ Hàm Lan ngồi phía dưới Đỗ Mạn Thanh, lại kinh ngạc một hồi.
33 Có hương hoa quế bay tới, ánh trăng chiếu vào trong chén rượu, gió phất qua một cái, sóng lăn tăn trên mặt chén, ánh trăng lan tỏa. Ngực Mộ Dung Khuê sôi trào, hơi thở nóng rực, không quan tâm gì nữa, chỉ muốn được nếm thử dung mạo kia.
34 "Thái hậu nương nương, đây là Côn Luân tuyết cúc vừa mới được cống lên, nước trà tinh tế ngọt thuần, có thể giúp nhuận phổi đổ mồ hôi hiệu quả nhất, Hoàng thượng bảo lão nô đích thân đưa tới đây hiếu kính Thái hậu nương nương.
35 Đỗ Mạn Thanh nghe được lời của Mộ Dung Khuê, không khỏi liếc mắt đánh giá hắn một cái, ái chà, một nam nhân có diện mạo khí chất như hoàng đế nhi tử, nếu xuyên tới hiện đại, thỏa đủ điều kiện của một ngôi sao, căn bản không cần làm gì hết, chỉ cần ra đầu đường đứng, khẳng định là sẽ có rất nhiều kẻ săn sao nghênh đón về làm thần tượng.
36 Đúng là cuối thu lá phong đỏ, xe ngựa băng qua rừng phong, chấn động đến mức lá phong xào xạc tuôn rơi. Đến lúc này, Đỗ Mạn Thanh mới cảm thấy buồn bã lúc chia ly, không khỏi nhấc màn xe lên, hướng về phía xe ngựa đi bên cạnh, khẽ gọi: "Hoàng nhi!" Mộ Dung Khuê tai thính, nghe được một tiếng gọi khẽ khàng này, lập tức bảo với phu xe: “Ngừng!” Đám thị vệ đi theo sát phía sau cũng dừng lại, tiếng bánh xe cùng với tiếng vó ngựa hãm lại, nghe khá chói tai.
37 Đám người Thạch Uy sợ xung quanh không an toàn, một mực thúc giục Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh mau mau hồi cung. Di động của Đỗ Mạn Thanh vỡ nát, trong lòng uể oải, sai người chuyển gương đồng đặt trong xe ngựa ra ngọn núi nhỏ, soi một hồi, không thấy có chút động tĩnh gì, cũng biết chuyện trở về đã là vô vọng, không khỏi thở ra một hơi dài thườn thượt, thấp giọng nói với Mộ Dung Khuê: “Về thôi!” Mẫu hậu không thể quay về, thật tốt quá! Trong lòng Mộ Dung Khuê mừng như điên, nhất thời không giả trang nổi, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
38 "Hoàng nhi!" Đỗ Mạn Thanh vào Dưỡng Tâm điện, thấy trong điện trống trơn, không có một bóng người, không khỏi nghi hoặc, gọi một tiếng. Lạc công công chỉ ra phía sau bình phong, nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ở đằng sau bình phong.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50