21
“Mẹ yên tâm, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho mẹ căn nhà thật lớn để ở!” Đây là lời nói suy nhất cậu có thể nói bây giờ.
Cho nên nói, có đôi khi sự việc thoạt nhìn như không thể cứu vãn, nhưng thực sự thì cũng đến nỗi nào.
22
chú ý: tất cả những câu trong […] đều là của tác giả.
Trung học (cấp III) lại cùng Duẫn Hạo học chung một trường, bị áp bức đến không có ngày nào tốt đẹp; nhưng có thể được đi xe miễn phí, phần ăn được chuẩn bị cẩn thận, lại còn có thể có đáp án chính xác miễn phí nên Tại Trung cũng vui vẻ chịu đựng.
23
Từ bây giờ sẽ đổi Duẫn Hạo từ ‘nó’ thành hắn nhé, cho nó ‘người nhớn’ tí ^o^.
Ngay lúc hai người đánh nhau đến khó phân thắng bại, Duẫn Hạo cũng đúng lúc cùng giáo viên chủ nhiệm lớp đến đây, thấy hai người hung hăng đánh nhau như vậy, Duẫn Hạo không hề nghĩ ngợi liền vọt lên, dùng sức tách hai người ra, nhưng Tại Trung đang đánh đến đỏ mắt không thấy rõ ràng, đánh luôn vào mặt Duẫn Hạo.
24 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, rất nhiều tấm drap giường [1] màu sắc rực rỡ đang được phơi khô trong hoa viên Trịnh gia.
25 Lại một lần kiểm tra đã qua, Tại Trung giống bánh rán để lâu, hữu khí vô lực gục xuống bàn. Duẫn Hạo thu dọn xong sách vở, nói, “Nhanh về nhà đi, ta còn phải học tiếng Pháp nữa.
26
Thiết.
“Tóm lại, lời của cô ta đừng để trong lòng, nghe chưa?! Ta chưa từng coi ngươi là người giúp việc, ngươi rất quan trọng. ”
Mặt Tại Trung vầ Duẫn Hạo cách nhau chưa đến một thước (1/3 m).
27
“Tiểu Trung a! Mau tới đây!!”
“Vâng!!” Tại Trung ném bút ra, lại bị Duẫn Hạo giữ chặt lại.
“Mau viết cho xong cái này đã!!” Duẫn Hạo hắc nghiêm mặt tức giận nói.
28 Trung học bắt đầu chính thức học lịch sử thế giới. Thần học [1] chiếm tỉ lệ lớn trong lịch sử thế giới, bởi vậy rất nhiều thời gian học chính khóa chính là hoạt động truyền giáo.
29 Nhưng Tại Trung vạn vạn không ngờ hôm nay Trịnh tiên sinh lại đột nhiên trở về. Cho nên sau khi theo chị giúp việc vào phòng ăn, Tại Trung lập tức trợn tròn mắt.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Thụ đột nhiên ngã bệnh.
31 Duẫn Hạo lại lần nữa trở lại trường học. Hai ngày không thấy, các học sinh đã nhớ hắn vô cùng. Trong ngăn bàn, thư tình cũng đã đầy chật, mà mấy lá này là những lá may mắn không bị Đồng Lôi và Xương Mân lôi ra.
32
Người này cái gì cũng có thể thành thạo.
“Mày!!!” Rùa lông xanh thẹn quá hóa giận, dưới tình thế cấp bách lại dùng đầu húc về phía Duẫn Hạo, Duẫn Hạo xoay người, thuận thế đá gã ngã xuống đất.
33 Mùa đông đếnlàm người ta chỉ thấy muốn ngủ. Tại Trung thích mỗi sáng đều nướng thêm một tí trên giường, cho đến khi Duẫn Hạo đùng đùng xông lên lầu, lôi cậu từ ổ chăn ra mới chịu dậy.
34
Tuấn Tú vội vàng cúi xuống giúp Tại Trung thu dọn. Tại Trung ngăn y lại, nói, “Tuấn Tú thiếu gia, để tôi dọn là được rồi, dơ lắm. ”
Mà Duẫn Hạo phía sau đã bắt tay vào thu dọn, thanh âm nặng nề hỏi, “Tất cả mọi người ở trong biệt thự cả rồi, vì sao ngươi không tới?”
“…” Tại Trung bỗng cảm thấy ủy khuất, tức giận nói, “Ta ở đây chuẩn bị đồ ăn tối.
35
“Chả sao cả. ” Tại Trung quay đầu ra chỗ khác, chuẩn bị nằm xuống tiếp thì bị Duẫn Hạo truy vấn, “Sao mắt ngươi lại thâm thế? Tối qua ngươi không ngủ được à?”
“Đừng phiền ta! Chết tiệt!” Tại Trung hung tợn rống lên một tiếng, hất tay Duẫn Hạo ra, hấp tấp rời khỏi phòng học.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại Trung nghĩ, không biết đây là lần thứ mấy mình phải lo lắng như vậy rồi, hóa ra tình yêu cũng không thống khổ như vậy.
37 Bên cạnh Duẫn Hạo là một nữ sinh mặc váy lông cừu ngắn, đi một đôi giày màu hồng nhạt, xinh xắn động lòng người, mái tóc đen dài mềm mại rủ xuống, che nét cười của cô.
38 Sau khi tan học, Tại Trung nhắn tin cho Duẫn Hạo, nói mình muốn đến nhà Xương Mân, không thể cùng về với hắn được. Sau đó Tại Trung lại tìm một cái cớ để đến nhà Xương Mân càu nhàu oán trách.
39
Tại Trung há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tuấn Tú thấy Tại Trung khác thường, âm thầm nở nụ cười, sau đó liền thúc giục Tại Trung về phòng thay quần áo.
40 Đưa Tuấn Tú về biệt thự, vừa lúc thấy Duẫn Hạo đưa nữ sinh kia ra. Tại Trung liếc mắt một cái liền nhận ra, cô ta đúng là Lâm Khả Khả. Buổi tối trông cô càng thêm xinh đẹp, trên khuôn mặt điềm tĩnh lộ vẻ kiêu ngạo tươi cười, mà cái nụ cười ấy sau khi nhìn thấy Tại Trung và Tuấn Tú thì dần dần nở lớn hơn nữa.