61
Khi vé máy bay được nhét vào tay Tại Trung, hốc mắt cậu không hiểu sao lại ẩm ướt. Cậu kinh ngạc chộp vào tay, như người bị mất phương hướng.
Trịnh phu nhân kéo tay Tại Trung, nói, “Tiểu Trung, tất cả sẽ tốt cả thôi, lần này không được phép hối hận.
62
Lần nữa tình lại, trời đã tối đen.
Bởi vì ngủ được khả nhiều nên tinh thần Tại Trung khôi phục không ít. Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt quanh quẩn trong phòng, như âm nhạc khiến người ta phải say mê.
63 Tại Trung yên lặng nhìn Duẫn Hạo, nói không rõ là tư vị gì. Duẫn Hạo tựa hồ có chút khẩn trương, thật cẩn thận dựa theo chỉ dẫn của Tại Trung, chuẩn bị tốt từng loại từng loại nguyên liệu, sau đó cẩn cẩn dực dực làm thành từng món từng món.
64
Ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài, mười ngón tay đan nhau.
Đầu Tại Trung tựa vào vai Duẫn Hạo, lẳng lặng hưởng thụ không khí bình yên này.
65
Đau đau đau quá a…
Sau khi Tại Trung tỉnh lại chỉ có cảm giác này. Trước đây dù có ba ngày không đi toilet cũng không khổ sở đến thế này.
66
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, thật ra cuộc sống này rất dễ dàng. Áo đến đưa tay, cơm đến há mồm.
Như vậy có gì là không tốt? Ít nhất, trong mắt tôi, thế giới này tốt đẹp như vậy đấy.
67 Tại Trung làm thêm ở một cửa hàng nguyên liệu nhỏ. Ông chủ là một người đàn ông Pháp khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, bụng phệ, lúc nào cũng tươi cười; đối với sự chăm chỉ học hỏi của Tại Trung, ông hữu vấn tất đáp (đã hỏi là sẽ trả lời).
68 Đặc biệt ở nhà bếp làm bánh mì tỏi mà Tuấn Tú thích ăn, Tại Trung bưng một ly sữa lên lầu. Đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Tuấn Tú ở đối diện đang lau nước mắt.
69 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghỉ hè đến.
Học kỳ cuối cùng, tất cả các môn học của Tại Trung đều được A, giành được học bổng của học kì sau.
70
Tại Trung cắn môi, nắm chặt tay.
“Thế nào, cậu không phục?”
Bếp trưởng thấy sắc mặt Tại Trung khó coi, vội vàng giữ lấy tay cậu, ý bảo cậu phải cố nhẫn nhịn.
71 Bận rộn đến tận mười hai giờ khuya, Tại Trung ngồi tàu điện về nhà. Dọc theo đường đi, nghê hồng chớp tắt, ánh lên toàn bộ trời đêm như phát sáng. Nhưng Tại Trung chưa từng khó chịu như hôm nay.
72
Lại là đêm khuya.
Đả kích ban ngày làm Tại Trung không thở nổi, cậu nằm trên giường, trằn trọc.
Nước mắt vẫn chảy, chỉ chốc lát sau, gối đầu đã ẩm ướt thành mảng lớn.
73 Sau khi Tuấn Tú trở về, thấy Duẫn Hạo vẫn là bộ dáng đó, không có chút biến chuyển nào. Y chưa nói chuyện nhiều với Duẫn Hạo, một lòng muốn chờ Duẫn Hạo chủ động tới hỏi tình trạng Tại Trung.
74 Lần đầu tiên họp lớp, Xương Mân và Duẫn Hạo đồng ý tham gia. Dù Xương Mân cho rằng trong đám bạn học này không có kẻ nào đáng cho mình lãng phí thời gian, nhưng không biết vì sao mà Duẫn Hạo lại đồng ý.
75 Không biết vì sao, từ lần đầu tiên Xương Mân gặp Duẫn Hạo đã thấy hắn rất đáng thương. Nhưng bởi vì có Tại Trung quấy rầy dây dưa cả ngày lẫn đêm, Xương Mân cũng không có cảm giác rõ ràng mấy.
76
Dừng xe lại, Duẫn Hạo đi một mình đến bờ sông, ngồi xuống. Gió đêm thổi bay mái tóc ngắn của hắn, lộ ra cái trán trơn bóng, lông mày hơi nhíu lại.
Xương Mân thở dài, cũng đi qua đó.
77
Hở?
Duẫn Hạo nhìn Xương Mân, hỏi, “Nếu tôi với cuậ ta có đánh nhau, cậu đứng về bên nào?”
Xương Mân suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trả lời, “Đứng bên cạnh.
78
“Cậu nói cậu không vô lương tâm, bỏ lại cậu. Nhưng các cậu không thể chỉ cần mỗi tình yêu a. Cậu ta cần xây dựng gia đình của cậu ta, vì cái này mà bị cậu oán hận… Rốt cuộc là ai thống khổ hơn chứ?”
Duẫn Hạo hít sâu một hơi.
79
Cuối cùng, hắn đột nhiên nở nụ cười.
À nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng rất thản nhiên. Đẹp đẽ đến muốn sụp đổ.
Xương Mân sửng sốt, y mơ hồ cảm giác được, Trịnh Duẫn Hạo như sẽ buông tay.
80
Buổi tối về nhà, Duẫn Hạo đứng trong hoa viên, bên cạnh bể bơi, bắt đầu đi hết một vòng quanh nhưng nơi mà hắn Tại Trung đã từng đi.
Tuấn Tú đứng trên sân thượng nhìn anh mình, đôi môi mím chặt.