41 Chính là bởi bộ dạng này nàng mới thực lo lắng, Vân ca ca luôn để lộ dáng vẻ nhìn như tươi cười, nhưng sức quan sát của tiểu hài tử rất cẩn thận, có thể thấu được những điểm rất nhỏ, từ hai năm nay, Xảo Xảo cảm giác rõ ràng phía sau vẻ tươi cười của Vân ca ca, là rất nhiều đau lòng cùng bi thương.
42 Nhược Diệc dựa vào Thương Đông Nghêu, trong lòng phức tạp. Âm Sơn vì bảo hộ hắn không để Thương Đông Nghêu biết lúc trước khiến Thương Đông Nghêu rơi xuống sơn nhai cũng có hắn tham dự, cố ý làm Thương Đông Nghêu nghĩ Âm Sơn thật sự khi dễ hắn, tuy rằng lần thứ hai trở lại bên người Thương Đông Nghêu, chính là tâm hắn vẫn cận kề Âm Sơn.
43 Tâm tư Nhược Diệc rất tinh tế, hắn vẫn luôn cảm giác, tuy rằng hắn trở lại bên người Thương Đông Nghêu, chính là thái độ Thương Đông Nghêu đối hắn có chút bất đồng, còn nói bất đồng ra sao, hắn lại không hiểu được, bởi vậy hắn chỉ có thể thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ bầu bạn bên Thương Đông Nghêu.
44 “Đủ rồi. ”
Thương Đông Nghêu lạnh băng bỏ lại hai chữ, cũng không quay đầu liền rời đi, Mạnh Lãng liếc mắt nhìn tiểu Yên một cái, lập tức đuổi theo Thương Đông Nghêu.
45 Tiểu Yên sau khi về đến nhà, lại bệnh thêm vài ngày, thẳng đến hôm nay mới có thể xuống giường đi lại.
Xảo Xảo đỡ tiểu Yên ngồi xuống một tảng đá bên bờ sông, giúp tiểu Yên lau mồ hôi.
46 Thương Đông Nghêu nhíu nhíu mảy, không rõ nam tử nhẹ tênh nằm trong ngực vì cái gì gọi hắn một tiếng sau liền mê đi.
Đem người ôm trong lòng ly khai khỏi tảng đá, xuống dưới tàng cây, muốn buông hắn ra, chính là nam tử lại nắm chặt tay áo, Thương Đông Nghêu nghĩ muốn giật lại, lúc này lại phát hiện cơ thể trong lòng rất nóng, gương mặt ửng đỏ không chút bình thường.
47 Tiểu Yên tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Hắn mở hai mắt, không biết ngủ bao lâu, chỉ biết mình không cách nào nhìn rõ mọi vật, một mảnh mơ hồ, tiểu Yên ngọ nguậy nghĩ muốn đứng lên uống nước, lại phát hiện mình toàn thân vô lực, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường.
48 Thời gian qua rất nhanh, Thương Đông Nghêu ở lại nhà tiểu Yên nháy mắt đã vượt qua bảy ngày.
Tiểu Yên phát hiện nam nhân giống như đúc Thương này rất kiệm lời, cả ngày cứ trầm mặt, chính là lại vô tình chiếu cố hắn, khiến hắn không nhịn được hễ có cơ hội sẽ tìm bóng dáng Thương trên người đó.
49 “Ta… ta đi ra ngoài một chút. ”
Tiểu Yên cảm thấy mặt mình nóng như lửa, nếu còn tiếp tục ở lại hắn xấu hổ vô cùng, đành tìm lý do chạy ra.
Thương Đông Nghêu có chút sững sờ, nhìn tiểu Yên đỏ mặt phóng ra ngoài, Thương Đông Nghêu thế nhưng cảm thấy có chút ghen tị với kẻ gọi Thương kia.
50 Thương Đông Nghêu không nói gì, kỳ thật hắn cũng không biết nên nói thế nào, hắn không thể đối Vân Yên tàn độc, hơn nữa mấy ngày ở bên Vân Yên, căn bệnh tim đập nhanh của hắn chưa từng tái phát, ngược lại chỉ khi Vân Yên bị thương, tâm hắn mới đau, giống như cơn đau của hắn hết thảy đều vì người này mà đến.
51 Đại phu vừa nói vừa chữa bệnh cho tiểu Yên, không ngừng lắc đầu thở dài.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Tâm Thương Đông Nghêu truyền đến từng đợt đau đớn, khiến hắn nhỏ giọt mồ hôi.
52 “Để ta thử, ngươi ra ngoài trước. ” Thương Đông Nghêu tiếp nhận chén dược của đại phu, tính tự mình uy.
Đại phu vốn đã thúc thủ vô sách cũng chỉ có thể để hắn thử, đưa bát thuốc cho Thương Đông Nghêu, rồi đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại!
Thương Đông Nghêu ngậm lấy một ngụm thuốc dùng miệng uy tiểu Yên, mắt thấy tiểu Yên muốn đem dược ói ra…
“Nuốt vào, vì Thương ngươi phải sống.
53 Người hắn mong ngóng cuối cùng đã đến, người đã từng hung hăng yêu hắn hiện tại vứt hắn như vứt một cục đất, hắn thật sự càng lúc càng giống “vật làm ấm giường”, trời có biết hiện chỉ mới trải qua năm tháng hay không!
“Không phải chuyện liên quan đến ngươi.
54 Thương Đông Nghêu cầm chén thuốc đứng trước mặt tiểu Yên, đây chính là chuyện trọng yếu hắn nói.
“Ta thật sự yêu ngươi sao?” Một Thương Đông Nghêu luôn luôn lãnh tình quả quyết hôm nay lại mê mang nhìn tiểu Yên tái nhợt.
55 Hai chân tiểu Yên quấn lấy Thương Đông Nghêu mà giao triền, tay Thương Đông Nghêu lại nắm lấy thắt lưng tiểu Yên, trọng yếu hơn hai người đang trần truồng, tiểu Yên trên người còn có to nhỏ những điểm tím xanh, dù cho ngu xuẩn đến cỡ nào cũng sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
56 “Phải, vậy thì sao, dù có thế nào, đây cũng là sự thật, ngươi là người của Thương Đông Nghêu ta. ”
“Không, ta không cần, ta là của Thương, ta là của Thương.
57 …
“Lại đây. ” Thương Đông Nghêu có chút không kiên nhẫn gọi lần thứ hai.
Tiểu Yên vẫn không nhúc nhích, Thương Đông Nghêu quả thực động khí.
“Nếu ngươi đói chết hoặc bệnh chết, ta sẽ đem toàn bộ người trong trấn này cùng ngươi bồi táng, ngay cả đại phu và Xảo Xảo cũng không ngoại lệ.
58 …
“Ngươi trở lại mau vậy để làm gì?” Tiểu Yên sinh khí rống lên, đẩy Thương Đông Nghêu ra, rồi rất nhanh chạy về phòng.
Thương Đông Nghêu có điểm sửng sốt, không rõ Vân Yên thế nào lại sinh khí?
Tiểu Yên úp mặt trên giường, nhẫn nại chịu đựng xúc động muốn gào khóc, nghĩ đến lời Hi vừa nói.
59 Thương Đông Nghêu không nói gì, chỉ mặt lạnh nghe Mạnh Lãng lên án.
Tránh phía sau đại thụ, tiểu Yên khiếp sợ lắng nghe, hắn sao cũng không thể tưởng tượng được, kẻ mỗi lần uống thuốc cùng ăn cơm đều uy bức hắn, kẻ mặt lạnh như băng lúc nào cũng cùng hắn đối nghịch lại yêu hắn, thử hỏi hắn sao có thể không khiếp sợ?
“Không cần nhiều lời, ta hôm nay muốn giết ngươi, báo thù cho mẫu thân ta.
60 “Ngươi!”
Thương Đông Nghêu đã muốn lộ ra sát khí mãnh liệt, nhưng thật ra Âm Sơn cũng có chút không hiểu, Nhược Diệc lúc nào bính tên quỷ bệnh hoạn kia.