21 “Ngươi hơn hai mươi tuổi?”
Thương có chút kinh ngạc, tiểu Yên nhỏ xinh đến mức thoạt nhìn chỉ hơn đứa bé mười tuổi, thế nhưng đã hai mươi, xem thế nào cũng phải hảo hảo bắt hắn bồi bổ thân mình.
22 Tâm tình mâu thuẫn như vậy, khiến cho tiểu Yên bất giác co rút hoa huyệt, Thượng bị tiểu Yên kích thích, nhịn không được hung hăng trừu sáp vài cái.
“A… a…” Tiểu Yên toàn thân phiếm hồng, hai mắt đẫm lệ, khiến dương cương Thương lớn thêm vài phần.
23 Hôm sau, lúc trời lờ mờ sáng.
Tiểu Yên từ trước đến giờ luôn dậy sớm, dù trải qua một đêm vận động đến mệt mỏi vẫn tinh mơ liền tỉnh, theo thói quen tính ngồi xuống giường, phát hiện chính mình bị ôm chặt không thể cử động.
24 Hai người đứng ở hai đầu đòn gánh, ai giữ ý nấy, quyết không nhượng bộ, càng khó tin hơn là, tiểu Yên thường dễ dàng bị Thương dắt mũi, lại có lúc cố chấp.
25 Tiểu Yên bị nhóm đại thẩm tả một câu, hữu một câu, hỏi đến mức không còn cách nào mở miệng giải thích, tổng không thể nói hắn bị Thương yêu đến độ không xuống được giường, bất quá điều cuối cùng vị nữ nhân trang điểm dày cộm kia hỏi, chính là khiến hắn dựng đứng lỗ tai, ánh mắt ngoắc ngoắc nhìn trừng trừng Thương.
26 Thương kéo tiểu Yên qua, ôm trong ngực giấu sau một thân cây thô to.
“Vì cái gì ngươi luôn không nói rõ ràng?”
“Không có gì. ” Tiểu Yên giãy giụa nghĩ muốn rời khỏi sự ôm ấp của Thương, chính là Thương gắt gao bám trụ, “Buông.
27 “Tiểu Yên ngươi thật mẫn cảm nga!” Biết tiểu Yên vì nguyên do có người khác, hạ thân càng khẩn trương, tiểu huyệt kiệt liệt co rút.
Tiểu Yên kêu rên một tiếng, lại dâng cao trào, ngay thời điểm tiểu Yên nhịn không được, hai kẻ kia thức thời ly khai, không tiếp tục ở lại đa sự, nếu không chuyện tiểu Yên cùng Thương hoan ái, một màn cảnh xuân hẳn sẽ bị lộ ra ngoài.
28 Mặc kệ tiểu Yên thế nào kháng nghị, Thương kiên trì “sau khi ăn cơm phải vận động” nói như vậy thân thể mới khỏe mạnh, tiểu Yên mồm miệng vụng về sao có biện pháp đấu Thương gian xảo, cho nên hắn hiện tại chính là tương xứng danh hiệu: “trư”
Mỗi ngày ăn no thì ngủ, ngủ no thì ăn, hơn nữa còn có “vận động kịch liệt” cũng đủ khiến tiểu Yên chịu không được.
29 …
“Uy, ngươi nhìn xem, người kia có phải rất giống chủ tử?” Một người mặc lam y đẩy hỏi đồng bạn.
“Ngươi nói ai?” Người vận lục y nhìn cả buổi, vẫn không biết đồng bạn nói ai.
30 Tiểu Yên dù bị kéo đi vẫn không yên tâm quay đầu lại, nhìn hai người kia dù có khoảng cách, nhưng vẫn theo chân bọn họ.
Hai người đó, hẳn là thuộc hạ trước kia của Thương!!
Tiểu Yên nghĩ có chút đăm chiêu, khiến Thương bất mãn cực độ, nhìn hành động tiểu Yên cứ không ngừng ngoái về sau, Thương bỗng có ý muốn giết chết hai tên kia, hắn không thể để tiểu Yên nghĩ đến người khác.
31 Trên đường về tiểu Yên bị Thương yêu qua một lần, về đến nhà Thương lại thêm một trận, báo hại tiểu Yên nằm trên giường đã muốn mê man.
Thương tại trù phòng vì tiểu Yên thu xếp thức ăn, nhìn rất bận rộn, lén theo đuôi Hựu cùng Hi đối với hành động của Thương thực không dám tin.
32 “Cầu ngươi, đây là lần đầu tiên ta thật sự cầu ngươi. ”
Tiểu Yên đáng yêu điềm đạm cầu xin, khiến Thương nhất thời không thể quyết tâm cự tuyệt.
Tiểu Yên hướng hai người kia nháy mắt, hai người hiểu ý liền hướng Thương cầu đáp ứng.
33 Nhìn Thương có vẻ hờn giận, tiểu Yên vội giảng hòa.
“Thương, ta đói bụng. ” Tiểu Yên làm nũng nói.
Thương bất đắc dĩ gật đầu, hắn trước ôn nhu ôm tiểu Yên vào phòng, vì tiểu Yên mặc xong y phục, rồi lại ôm đến đại sảnh ăn cơm.
34 Thương vừa vào cửa, chỉ thấy tiểu Yên nhìn khối ngọc bội của hắn đến ngẩn người, liền bưng bữa tối, hướng tiểu Yên đi đến.
“Thích ngọc bội này sao?”
“Thương.
35 Hựu cùng Hi bắt gặp đại phu đi tới, cấp tốc tiến lên hỏi tình huống chủ tử.
“Thương xử lý kịp thời đã không có gì đáng ngại,, nghỉ ngơi một chút là tốt, ta khai mấy đơn dược, để hắn điều dưỡng.
36 Tiểu Yên chuẩn bị tốt bữa ăn, ngồi trước bàn chờ Thương, hắn từ khi Mặt Trời xuống núi đã bắt đầu chờ, nhưng rất lâu rất lâu vẫn chưa thấy Thương, khiến tiểu Yên tâm thần không yên, nhịn không được muốn đi tìm, chính là Hựu đại ca cùng Hi đại ca nói ban đêm sơn đạo rất nguy hiểm, không cho hắn đi.
37 Người cưỡi tuấn mã cao lớn là Thương Đông Nghêu, không biết vì sao trái tim truyền đến từng trận đau đớn, cơn đau ấy gắt gao áp chế hắn, khiến hắn vốn đang nóng vội chạy về Thiên thành không thể không dừng lại thở dốc.
38 …
Ngồi trên thắt lưng Âm Sơn chính là tuyệt sắc nam tử, là người Thương Đông Nghêu tư niệm muốn đoạt lại, Mạnh Lãng.
Mạnh Lãng trụy lạc đong đưa, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, muốn Âm Sơn mau một chút, Âm Sơn cười nhẹ, trở mình đem Mạnh Lãng đặt dưới thân, sướng ý lao tới.
39 Tiểu Yên lăng lăng ngồi nhìn trên giường hai ngày, hai ngày này hắn không ăn không uống, cả người thoạt nhìn như mất đi linh hồn chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, trong tay nắm chặt ngọc bội duy nhất Thương lưu lại.
40 Hai năm sau.
“Vân ca ca, cha muốn ta mang cho ngươi vài thứ. ” Một tiểu cô nương chừng mười tuổi xách một cái giỏ trứng gà cùng một ít thịt bò cấp cho tiểu Yên.