Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 18 - 19
Chương trước: Chương 17
18. Đàm phán × vơ vét tài sản
Mắt Một Mí nhìn đám người Ngư Không Miên, Cửu, Đông Pha Tiên Sinh đứng phía xa, Thiên Kỳ Điệp Vũ Tuyết Trắng muốn đến gần cứu sống Long Tường Cửu Thiên, lại bị Tiểu Bạch hồ ly xông lên cắn chết.
[ bang phái ] Mạch Thượng Sắc Vi: Thật có lỗi, là vì muội chõ mõm vào…
[ bang phái ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Không có việc gì, có ta ở đây.
Dĩ Mạch vẫn không yên tâm. Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể cảm giác được trận kịch liệt này. Hồ Ly quân vài lần máu sắp cạn đáy, làm cho cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
[ bang phái ] Hoàng Sắc Yêu Đồng: A a, Thanh Quân mới vừa đi liền nảy mầm JQ !
[ bang phái ] Bạch Cốt: Hồ Ly huyết của ngươi làm sao thế, đội ngũ gọi ngươi cũng không nói.
[ bang phái ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Ta bị người ta chém.
[ bang phái ] Phật Di Lặc: Ai?
[ bang phái ] Bạch Cốt: Aha, chỗ nào, lão tử vội tới nhặt xác ngươi.
[ bang phái ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Lạc Hà Bắc Ngạn, bên hồ.
[ bang phái ] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Sao lại thế này? Vong Xuyên của Chư Thần Hoàng Hôn pm mật ta tranh cãi ?
[ bang phái ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Ta sẽ xử lý.
[ bang phái ] Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: Được, đối bọn họ nên khách khí một chút.
[ bang phái ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Biết.
Chỉ chốc lát sau, Lạc Hà Bắc Ngạn tụ tập ba nhóm người.
Một nhóm là nhóm cầm thú Tọa Yên Thiên Hạ. Bọn họ đã lưu loát thay Hồ Ly quét đuôi, giết Mắt Một Mí cùng Ngư Không Miên và đám người còn lại, vây Phượng Ngâm Thiên Thượng vừa được cứu sống lại vào một góc.
Một nhóm khác là bang chúng Chư Thần Hoàng Hôn. Nhân số rất nhiều nhưng cấp bậc phần lớn chỉ khoảng 130, tiến lên tương đương chịu chết, vì thế chỉ đành im lặng bàng quan. Một đám người lại không hề động tĩnh, chỉ đứng nhìn mười người Tọa Yên Thiên Hạ.
Nhóm thứ ba là quần chúng vây xung quanh xem, hơn nữa sự việc phát sinh ở khu vực luyện cấp 80, quần chúng vây quanh cũng đều chỉ khoảng cấp 80, đứng cách xa hai đám người kia,yên lặng xem náo nhiệt.
Bang chủ hai bên hạ lệnh cưỡng chế bảo trì bình tĩnh.
Chư Thần Hoàng Hôn bang chủ Vong Xuyên Bờ Đối Diện cùng phó bang chủ Khuynh Thành Chi Luyến xuất hiện giữa hai nhóm người đang giằng co này.
Vong Xuyên Bờ Đối Diện cấp bậc thấp nhất trong số ba thành chủ của ba đại thành. Quần áo sắc tím, trâm cài bạch ngân, tóc dài như mây lưu luyến, lưng mang một cây đàn cổ, hình thành một khí chất bình thản,tao nhã.
Chư Thần Hoàng Hôn trở thành bang phái nhân số cao nhất, tiềm lực phát triển lớn nhất, trừ bỏ hắn thu nạp rất nhiều thành viên, có khả năng quản lý, việc có một trợ thủ giỏi cũng tuyệt đối là nguồn gốc trọng yếu.
Khuynh Thành Chi Luyến không phải là một người tốt tính, nhưng tuyệt đối là một quản gia tốt. Uy tín của cô ở Chư Thần Hoàng Hôn chỉ có thể dùng từ ‘cực cao’ để hình dung. Thủ pháp làm việc nhanh nhẹn, mạnh mẽ, xã giao khéo léo làm cho cô trở thành cô gái có mị lực nhất Càn Khôn. Cô một thân trang phục màu đỏ, phía sau là ba con quái thú triệu hồi quỷ dị.
Khung cảnh một mảng yên tĩnh. Ngay cả Cô Hồn Dã Quỷ cùng Gió Thổi PP Lạnh hai gã đặc phái phóng viên cũng thực thức thời im miệng.
Hai người không hẹn mà cùng thu tọa kỵ, Vong Xuyên Bờ Đối Diện tiến lên từng bước, nói: “Hồ Ly, ta đến đây.”
Hồ Ly quân cũng thu tọa kỵ. Đối phương biểu hiện tương đương lễ phép, như vậy mình cũng nên lấy lễ tiếp đón hắn. Hồ Ly đi đến giữa, bình thản. “A, bang chủ đại nhân giá lâm không có từ xa tiếp đón. Không biết người của quý bang ba lần bốn lượt đi theo tại hạ ngăn trở vậy là đạo lý làm sao?”
“… Ngươi có thể đổi cái khẩu khí bình thường nói chuyện được không?” Vong Xuyên thực đau đầu, xem ra con hồ ly này tức giận hơn hắn tưởng tượng.
Hắn cùng Hồ Ly quan hệ cá nhân không tồi, cũng thường xuyên cùng nhau luyện cấp, mua không ít trang bị của Hồ Ly, tính tình Hồ Ly thế nào cũng không phải không biết. Động vật đúng là không thể vuốt ngược lông nha…
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Tên đang nằm kia định giết đồ đệ ta, sau lại chém ta, ta đánh không lại hắn, đành phải hỏi ngươi tìm công đạo.”
Mọi người mặc. Ngươi đánh không lại hắn, chẳng lẽ hắn nằm giả chết sao?
Long Tường Cửu Thiên: “Việc này là từ đồ đệ ngươi giết đồ đệ ta mà ra, ngươi đừng bẻ cong sự thật.”
Vong Xuyên Bờ Đối Diện: “Câm miệng.” Hắn bắt đầu thống hận Long Tường Cửu Thiên đang quỳ rạp trên mặt đất, nếu không phải do Long Tường, hắn cũng không phải tới đây ứng phó với đám cầm thú hỉ nộ vô thường khó hầu hạ này.
Long Tường Cửu Thiên nghẹn khuất im tiếng.
Vong Xuyên Bờ Đối Diện: “Sự tình đại khái ta đã biết, nhưng là song phương bên nào cũng cho là mình phải, hơn nữa mấu chốt cái tên Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng kia không tại tuyến, tính chân thật của hai bên đều không thể xác định. Cho nên nguyên nhân sẽ không bàn cãi nữa.”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Nguyên nhân này nọ ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn nói rõ một chút, đồ đệ ta bị chém, hơn nữa là trong trạng thái nàng không động thủ.”
Vong Xuyên Bờ Đối Diện: “Như vậy việc này là tranh cãi riêng tư chứ không phải tranh đấu bang phái, chúng ta hẳn nên nhận thức rõ vấn đề này.”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Cho nên?”
Vong Xuyên Bờ Đối Diện: “Bang quy Chư Thần Hoàng Hôn quy định, phàm khơi mào tranh chấp vô vị, ảnh hưởng tới lợi ích của bang phái, khai trừ ra khỏi bang. Từ giờ trở đi, Ngư Không Miên cùng Long Tường Cửu Thiên không còn là người trong bang phái ta nữa.”
Long Tường Cửu Thiên giờ phút này như nằm mơ, chỉ thấy phía trên màn hình xuất hiện một loạt chữ đỏ.
[ hệ thống ] Ngài đã bị phó bang chủ Khuynh Thành Chi Luyến lấy tội danh “Nguy hại yên ổn bang phái” trục xuất khỏi bang phái “Chư Thần Hoàng Hôn”, vọng quân tự giải quyết cho tốt.
Ngư Không Miên cũng thế.
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Vong Xuyên bang chủ quả nhiên nhân nghĩa. Nhưng là ta cũng bị chém, hơn nữa bị đám người đang nằm kia chém rất nhiều nha ~ ta bởi vậy mà bị thương thực nặng ~ “
Vong Xuyên phù ngạch, trong lòng lập tức sinh ra dự cảm bất hảo.
Vong Xuyên Bờ Đối Diện: “… Cho nên?”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Cho nên, ta nghĩ ta nên chém trả lại.”
Vong Xuyên hắc tuyến, mọi người hắc tuyến, Dĩ Mạch cũng hắc tuyến.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Sư phụ, người còn khoẻ mạnh, không cần chém lại đi…”
Đối phương dù sao cũng là đại bang đứng đầu, nếu bảo hắn để Hồ Ly giết người của bang mình không khỏi quá khó coi.
Lúc này Dĩ Mạch mở miệng, cục tức nghẹn ở cổ Vong Xuyên mới từ từ hạ xuống, không khỏi có vài phần hảo cảm với nha đầu này.
Hồ Ly quân bộ dạng e lệ: “Ta hay nói giỡn thôi.”
Mọi người bỗng nhiên đều có cảm giác muốn xông lên bóp chết hắn.
Vong Xuyên Bờ Đối Diện: “Hồ Ly, bọn họ cùng đồ đệ ngươi trong lúc đó có những chuyện không hay, có thể bỏ qua đi, không hòa thuận, tái kiến còn có thể làm bằng hữu.”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Kết cục này không tệ, ta đồng ý.”
Hắn nói xong bỗng nhiên chuyển kênh mật ngữ.
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Chẳng qua việc này còn liên quan đến một người, ta không biết hắn có đồng ý hay không nha.
[ mật ngữ ] Vong Xuyên Bờ Đối Diện: Ai?
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Hôn phu tương lai của đồ đệ ta, Thanh Quân. Ngươi đoán hắn có tức giận vì vị hôn thê suýt chút nữa bị người ta giết không?
[ mật ngữ ] Vong Xuyên Bờ Đối Diện: …
Hắn đột nhiên rất muốn luân bạch Long Tường Cửu Thiên.
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Ta gần đây vì hôn lễ của hắn mà chuẩn bị lễ vật, ôi chao, lần trước thấy tài khoản phụ của ngươi có một kiện vũ khí cấp 150 của Ám Ảnh, 9000WJ nha. Mua không nổi…
[ mật ngữ ] Vong Xuyên Bờ Đối Diện: … Chờ hắn kết hôn ngày đó, ta sẽ đưa tới làm lễ vật, như vậy ngươi vừa lòng chưa?
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Aha, ta biết Vong Xuyên bang chủ rất rộng lượng hiểu biết ~ như vậy, ta sẽ trấn an Thanh Quân, yên tâm, yên tâm.
[ mật ngữ ] Vong Xuyên Bờ Đối Diện: Sắp tới sẽ hợp khu, ngươi còn có tời gian nhàn nhã, xảo trá với ta. Không cần luyện cấp sao? (Hợp khu: tức là sát nhập hai sever lại làm một.)
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Nếu không phải thời điểm mẫn cảm không nên tranh đấu, ta chẳng lẽ lại dễ dàng thả người đi như vậy sao ~ biết khi nào thì hợp khu không?
[ mật ngữ ] Vong Xuyên Bờ Đối Diện: GM nói, Trọng Quang chúng ta cùng Diệc Châu hợp khu. Nghe nói khu kia cao thủ không ít, về sau thành chiến khả năng sẽ thực kịch liệt.
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chẳng lẽ chúng ta ngồi không ~
[ mật ngữ ] Vong Xuyên Bờ Đối Diện: Nếu tình thế gian nan, ngươi cùng Quan Tài bọn họ thương lượng một chút đề nghị của ta.
[ mật ngữ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Được.
Hai người mật đàm. Mọi người bát quái. Một hồi tranh cãi như vậy chấm dứt, làm cho quần chúng vây quanh xem thực nhụt chí. Không được đánh nhau, làm cho cầm thú nhóm cũng thực nhụt chí. Vì thế, Long Tường Cửu Thiên bị ngược, trực tiếp rút nguồn điện hạ tuyến. Mà ở kênh bang, Phượng Ngâm Thiên Thượng nói ẩu nói tả cũng bị Khuynh Thành Chi Luyến một cước đá ra khỏi bang phái.
Tâm tình Dĩ Mạch, vì nghị luận hợp khu của mọi người mà hưng phấn lên.
“Buổi tối muội gác máy, ta cùng Bạch Cốt bọn họ mang muội đánh quái suốt đêm.” Hồ Ly sư phụ đề nghị.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Buổi tối phòng ngủ sẽ cắt điện…”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Cắt tới khi nào?”
Mạch Thượng Sắc Vi ủ rũ: “5 giờ sáng ngày mai.”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “Ngày mai 5 giờ rời giường đi, Tiểu Sắc Vi ~ nếu tên cầm thú Thanh Quân kia trở về thấy muội một cấp cũng chưa thăng được, nhất định sẽ đuổi theo đánh chết ta …”
Mạch Thượng Sắc Vi: “-______- Vâng.”
Cửu Vĩ Hồ Công Tử: “ Ồ, nếu muội cần phục vụ sớm, có thể nói cho ta biết số điện thoại ~”
“Mạch Thượng Sắc Vi: “( kinh tủng ) muội nhất định đúng giờ, đúng hạn, đúng lúc online…”
19. Vãng tích × tưởng niệm
Phòng ngủ của đại học C cứ bốn người một gian, có toilet riêng biệt, đãi ngộ không tồi. Hai người một bên, phía dưới là bàn học cùng tủ quần áo, mặt trên là giường, ở giữa là thang hai người cùng dùng chung.
Dĩ Mạch bị Hồ Ly quân thúc giục tự nhiên không quên đặt đồng hồ báo thức, vì thế ngày hôm sau năm giờ đồng hồ báo thức ở trên bàn Dĩ Mạch kêu vui mừng.
Nguyên Viên vừa uống cà phê vừa đọc báo tiếng Anh vô cùng miệt thị liếc mắt nhìn cô một cái. Đường Tiểu m đem chăn cuộn thành cái nhộng. Lý Thiến nghiến răng nghiến lợi tru lên: “An Dĩ Mạch, tắt ngay đồng hồ báo thức cho lão nương!”
Dĩ Mạch mơ mơ màng màng ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống giường chụp lấy đồng hồ báo thức, ngồi ở trên ghế ngây ngốc hai phút, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một cái híp mắt của hồng hồ ly, đột nhiên thanh tỉnh. Cô luống cuống chân tay mở máy tính, vào trò chơi.
Quả nhiên, tại Ma Thành một đám cầm thú đang thương lượng đi đâu luyện cấp.
Hồ Ly từ từ hướng cô tiếp đón: “Tiểu Sắc Vi, đến, sư phụ uội một thứ tốt.”
Nói xong liền kéo cô vào đội ngũ, còn đưa cho cô một cái nhẫn thuộc tính không tồi.
[ đội ngũ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Thanh Quân có đưa muội nhẫn chưa?
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Không có.
[ đội ngũ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Aha, bỗng nhiên tâm tình thực thư sướng…
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: …
[ đội ngũ ] Bạch Cốt: Ngu ngốc.
[ đội ngũ ] Phật Di Lặc: Giống như trên.
[ đội ngũ ] Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: Miệt thị hắn.
[ đội ngũ ] Ăn No Chống Đánh Nước Tương: Bảo trì đội hình.
[ đội ngũ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Đồ đệ, bọn họ khi dễ ta…
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ách, sư phụ, cắn bọn họ…
Ước chừng là do sắp sửa hợp khu, rất nhiều sát thủ đêm khuya cũng buông tha cho đấu tranh nội bộ, cho nên người treo máy bị giết cũng càng ngày càng ít. Lúc năm giờ sáng này rất nhiều địa phương xoát quái đều đã bị người ta chiếm.
Đám Hồ Ly mang theo Mạch Thượng Sắc Vi tới Đảo Im Lặng nơi quái vật 160 cấp sống tìm kiếm vị trí thích hợp xoát quái. Sau đó dừng lại ở bên cạnh một vách núi cao ngất. Hồ Ly đem Dĩ Mạch đặt ở một tảng đá nhô cao lên.
[ đội ngũ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Đừng để rơi xuống a, nếu không sẽ bị quái xử đẹp…
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Các huynh muốn xoát ở trong này? Nhưng nơi này đã có người treo máy …
[ đội ngũ ] Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: Chỗ nào?
Dĩ Mạch vừa muốn đánh chữ, lại nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, hai người vừa treo máy đã trở thành thi thể. Bạch Cốt cùng Đánh Nước Tương thành hồng danh đạp trên hai thi thể bắt đầu khảm quái.
[ đội ngũ ] Bạch Cốt: Không có người.
[ đội ngũ ] Ăn No Chống Đánh Nước Tương: Phải, nàng hoa mắt.
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: … !
Dĩ Mạch hoàn toàn, hết chỗ nói rồi. Này quả nhiên là một bang cầm thú nha…
Cấp bậc của cô chỉ hơn cái số lẻ của mấy người này một chút, hơn nữa mấy người đó ăn ý cùng khảm quái, chỉ chốc lát trên đầu cô đã hiện kim quang —— thăng cấp .
Hồ Ly nhắc nhở cô thuận tiện đem tiểu Lôi thú ra để nó cũng lấy kinh nghiệm thăng cấp, vì thế trên vách đá liền xuất hiện hình ảnh quỷ dị, một người một vật thích ý ngồi nhàn rỗi, nhìn một đám cầm thú giết hại quái vật.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chỉ chốc lát sau quần chúng liền đứng ngồi không yên.
[ đội ngũ ] Ăn No Chống Đánh Nước Tương: Sắc Vi muội muốn giống thằn lằn?
[ đội ngũ ] Phật Di Lặc: A di đà phật, thí chủ là đang khiêu vũ sao?
Mấy người nhìn cô ở trên vách đá nhảy lên nhảy xuống, nhịn không được trêu chọc.
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: … Hoa Bất Thuyết. Tài liệu độc dược cấp 8 nha.
Nguyên lai trên vách núi có một loại hoa nhỏ màu vàng đó là dược liệu để chế tác 8 cấp độc dược. Tốt xấu cũng là tìm được việc để làm. Không cần ngồi không, Dĩ Mạch trong lòng cân bằng một chút, vì thế một bên hái thuốc một bên chế độc.
[ đội ngũ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Tiểu Sắc Vi, chúng ta treo máy, muội cũng treoc máy đi.
[ đội ngũ ] Mạch Thượng Sắc Vi: Không có người đến thanh tràng sao?
Tựa như vừa rồi bị các huynh thanh tràng vậy…
[ đội ngũ ] Bạch Cốt: Hắc, vậy càng khoái trá.
[ đội ngũ ] Phật Di Lặc: Chúng ta cùng nhau treo máy xác suất bị giết cực thấp… Nhất là ở thời điểm có loại cầm thú Bạch Cốt này.
Nói như vậy chính là căn bản không có kẻ nào đụng tới đi… Người bình thường cũng không muốn có khúc mắc cùng đám cầm thú này đi.
[ đội ngũ ] Cửu Vĩ Hồ Công Tử: Cho nên, cứ làm việc của muội đi thôi.
Dĩ Mạch hoan hô một tiếng, trèo trên giường ngủ bù.
Sáng sớm có khóa. Đường Tiểu m nhắn trở về, nói lão sư điểm danh. Dĩ Mạch nhanh chóng từ trên giường đứng lên chụp lấy quần áo, tiếp theo lại thu được tin tức của Đường Tiểu m: “Tao giúp mày điểm danh, mày phải báo đáp tao!”
Cô thở dài một hơi, đơn giản rời giường đi xuống dưới lầu mua đồ sớm một chút. Di động đột nhiên rung lên, cô nhìn thấy một hàng số quen thuộc.
Hàng số của một danh thiếp đã bị cô xóa đi từ lâu, nay lại xuất hiện.
Đại biểu ột người.
Tống Úc Bạch.
Màn hình di động hiện ra một hàng chữ.
“Dĩ Mạch, em có khỏe không?”
Cô im lặng ấn nút xóa. Chỉ chốc lát sau, di động lại rung.
“Dĩ Mạch, nơi này trời mưa.”
Lại xóa. Tin nhắn lại liên tiếp phát đến.
“Dĩ Mạch, anh đi công tác ở thành phố X, thấy hình nộm cầu may, nhớ tới em từng làm cho anh một cái.”
“Dĩ Mạch, đứng trên lầu cao có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố X, tựa như cảnh trong bưu thiếp em đã từng gửi cho anh vậy.”
“Dĩ Mạch, anh rất nhớ em.”
…
Cô nắm chặt tay, đứng trước cửa siêu thị nhỏ chật chội, đông đúc, khẽ cụp mắt.
Nếu bạn đã từng yêu. Từng yêu thích những thứ người đó yêu thích, chán ghét những thứ người đó chán ghét, mong ước những thứ người đó mong ước. Như vậy, khi chia lìa, bạn sẽ phát hiện, mình đã không còn là mình nữa.
Lời ngon tiếng ngọt lại trở thành thứ vũ khí sắc bén đả thương người, những gì đã mất thủy chung không thể lấy lại.
Hắn nói, thật có lỗi, anh không hề yêu em.
Hắn nói, chúng ta chia tay đi. Anh rất áy náy.
Hắn nói, đi vào xã hội, anh mới phát hiện mình cần một người để trợ lực, mà không phải một tiểu cô nương chỉ có thể dắt tay.
Hắn nói, chúng ta, không nên gặp mặt nữa.
Hắn nói, anh rất nhớ em.
…
Qua một thời gian đã bình ổn trở lại, lại nhận được tin tức của hắn, trong lòng chỉ còn lại một loại cảm giác trống vắng không nói lên lời.
Chỉ có tự bản thân mình mới biết, những cảm giác kia chưa bao giờ ngưng, chúng chỉ là áp chế trong lòng, chảy ngược vào trong.
“An Dĩ Mạch.”
Phía sau có người vỗ nhẹ vai cô.
Cô quay đầu, đúng là Trịnh Phong.
“Sao lại đứng giữa đường ngẩn người?” Hắn hỏi.
Cô cười nhẹ lắc đầu, vừa muốn dời bước, chợt nghe nam sinh nói: “Tháng sau hội tuyên truyền của trường muốn tổ chức cuộc thi văn nghệ, hai ngày này sẽ tổ chức họp tìm tài trợ, em chừng nào thì rảnh?”
Dĩ Mạch thế này mới nhớ tới mình vẫn là cán sự của hội tuyên truyền nhà trường, mà Trịnh Phong là người lãnh đạo trực tiếp —— trưởng phòng đại nhân, vì thế thái độ phối hợp nói: “Ngày mai buổi chiều.”
“Tốt, ” Chàng trai Sôcôla mỉm cười, “Như vậy, ngày mai buổi chiều họp thảo luận tái chế cùng các chi tiết khác.”
Chẳng lẽ lấy thời gian của cô làm chuẩn để họp sao? Phó trưởng phòng bọn họ đâu? Cô còn chưa kịp hỏi, Chàng trai Sôcôla đã đi xa.
Cô mang theo cơm trưa đã mua, trở lại phòng ngủ, Mạch Thượng Sắc Vi quả nhiên còn an toàn đứng tại chỗ. Bất đồng là, đã cấp 85.
Hồ Ly sư phụ bọn họ vẫn còn anh dũng khảm quái, Dĩ Mạch đoán, dựa theo tốc độ này, trong vòng 3 ngày là có thể đến cấp 100, lập tức kích động không gì sánh kịp. Kiếm kinh nghiệm quả nhiên là chuyện mà toàn thế giới đều yêu thích nha.
Trên màn hình, một biểu tượng phong thư nhấp nháy không ngừng.
[ hệ thống ] Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng xin thêm ngài làm hảo hữu, ngài có đồng ý hay không?
Dĩ Mạch nhớ tới cái loại động vật ngoài hành tinh hôm qua, chọn “Đồng ý” .
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Ngươi ở đâu?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Đảo Im Lặng.”
Đối phương liền không có động tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, cô nhìn thấy một bóng người nghênh ngang từ giữa đám quái vật đi tới, nhảy lên vách đá, đứng bên cạnh chính mình.
Mạch Thượng Sắc Vi: “… Trừ Tà Hương?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Phải.”
Dĩ Mạch thành cát tư hãn, người này thật đúng là tiêu tiền không biết tiếc.
30RMB một Trừ Tà Hương, người sử dụng trong 10 phút duy trì trạng thái không bị quái vật tập kích. Ăn No huynh đệ cũng không tiêu tiền đi mua…
Mạch Thượng Sắc Vi: “Đội ngũ của ta đã đầy…”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Ta không phải đến kiếm kinh nghiệm.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “… Như vậy, đại ca ngài tới là?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Tìm ngươi nói chuyện phiếm.”
Mạch Thượng Sắc Vi “-_______- Đại ca, nói chuyện phiếm không cần mặt đối mặt.”
Kỳ thật cô muốn nói là, ngài kỳ thật hoàn toàn có thể không cần dùng tới Trừ Tà Hương kia nha.
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Chuyện ngày hôm qua, ta nên cám ơn ngươi.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, chuyện kia về sau giải quyết hòa bình.”
Dĩ Mạch nhíu mày suy nghĩ, kia hẳn tính là giải quyết hòa bình đi. Ít nhất mình không chết.
Cô hoàn toàn không phát hiện chính mình cũng dần dần bị đám cầm thú kia đồng hóa …
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Ta nợ ngươi một phần tạ lễ. Chờ thời điểm thích hợp, ta sẽ trả lại ngươi.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “… Không cần không cần, giải quyết chuyện đó không phải ta.”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Mặt khác, ta muốn tìm ngươi để cùng nhau làm một nhiệm vụ. Thù lao tính sau.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nhiệm vụ gì?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Ngàn năm chờ đợi.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “… Nhiệm vụ này có thể làm lặp lại sao?”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Không thể. Một tài khoản chỉ có cơ hội một lần.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, kia chỉ sợ không được. Trước đây ta đáp ứng người khác rồi.”
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Thanh Quân?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “… Phải.”
Đối phương trầm mặc một hồi.
Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Như vậy, trước khi ngươi tiếp nhận nhiệm vụ, nếu thay đổi chủ ý, ta có thể là người thứ hai để ngươi chọn.”
Nói xong dùng hồi thành phù biến mất trước mắt Dĩ Mạch.
Này rốt cuộc là… Thế này là thế nào? Cô nghiêng nghiêng đầu.
Xem tiếp: Chương 20 - 21