161 “Trở về?” Duy Hạo ngây ngốc, “Tại sao lại trở về nhanh như vậy?”“Đúng thế, Cẩn Du ở lại chơi vài ngày đi con. ” Duy ba cùng Duy mẹ đều biết Cẩn Du rất thân với Duy Hạo hơn hai người bọn họ cũng rất thích Cẩn Du.
162 Không chỉ có một mình Duy Nhược Hề cảm thấy hỗn loạn mà Duy ba cùng Duy mẹ ở bên cạnh cũng cảm giác giống như thế. “Tại sao lại thế này?” Duy Nhược Hề thì thào tự nói.
163 Tiểu Tam hít một hơi rồi an ủi Tiểu Trụ, “ Tiểu Trụ, đừng lo lắng, ngươi xem hai ngày rồi chúng ta đều không có vấn đề gì, nói không chừng thể chất của chúng ra sẽ không bị nhiễm bệnh.
164 Không quá vài giây Duy Nhược Hề liền được kết nối với Thường Trác, Thường Trác hiện ra trước mắt Duy Nhược Hề nhìn vô cùng mỏi mệt, râu ria mọc lún phún đầy cằm, cặp mắt thì thâm và sâu hoắm, nhìn già đi so với bình thường vài tuổi.
165 Mặc Diễm còn đang ngồi trên sô pha cùng Duy ba và Duy mẹ trò chuyện. “Những người gác ở cổng tiểu khu khẳng định sẽ không để con đi ra ngoài. ” Duy mẹ nở nụ cười nói, “Cho nên trong thời gian này con phải ở lại nhà chúng ta mới được.
166 Duy Nhược Hề mặc dù không đành lòng nhưng chỉ có thể than thở một câu rồi tiếp tục quan sát tình huống của người bệnh. Người nọ nằm trên giường ho khan, sắc mặt dường như càng ngày càng tái đến dọa người.
167 “Lớn hơn rất nhiều!” Mặc Diễm nhìn chung quanh bốn phía một vòng phát hiện ra không gian lớn hơn nhiều lắm, cảm giác giống như đang đi đến một thế giới vậy.
168 Ngắt kết nối xong Duy Nhược Hề quay lại thấy mọi người vô cùng lo lắng, dương nhiên bọn họ cũng nghe được Thường Trác nói cái gì“Tiểu Hề, có thể tìm được hóa huyết thảo hay không?” Duy mẹ lo lắng mà hỏi, loại thảo dược trân quý như vậy thì con gái của bà có khả năng tìm được sao?Duy Nhược Hề lắc đầu mở miệng nói:” Con cũng không biết, không biết trong không gian có loại thảo dược này hay không nữa.
169 Mặc Diễm đứng ở bên cạnh cũng cười ra tiếng, giống như đang khẳng định nụ cười của cô làm dọa Bạch xà. Duy Nhược Hề sờ sờ cái mũi có chút ngượng ngùng, cô không biết vì sao mà lại dọa con rắn làm cho nó sợ như vậy.
170 Duy Nhược Hề ăn cơm xong lại chuẩn bị cùng Mặc Diễm đi đến dị tổ. Cô biết Thường Trác hiện tại hẳn đang bận rộn nhiều việc cho nên Nhược Hề cũng không gọi cho ông mà đích thân dẫn Mặc Diễm đi.
171 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
172 “Đi thôi. ” Mặc Diễm đột nhiên gọi Duy Nhược Hề, trong thanh âm mang theo một loại ôn nhu mà cô chưa bao giờ nghe qua. “Kế tiếp mình đi đâu?”“Tới chỗ Thường bí thư đi.
173 Duy Nhược Hề đi lên lầu 3 chính là nơi nghỉ ngơi của nhân viên, cô dùng tinh thần lực tra xét một chút tình huống thì phát hiện chỉ còn lại Cao Thanh cùng Cao Chỉ, hai anh em nhà này và cái tên Trần Văn là kẻ khiết phích cũng ở đây ngoài ra còn có Cẩn Du đang ở trong phòng ôm một quyển sách.
174 Duy Nhược Hề quay đầu sang nhìn Mặc Diễm cùng Cẩn Du nói: “Hai người cùng đi ăn cơm không?” Hiện tại đã là buổi tối hẳn mọi người đều đói. Mấy nam nhân đồng loạt gật đầu, Trần Văn thấy mọi người đều đi cũng miễn cưỡng đồng ý cùng mọi người ăn cơm.
175 Duy Nhược Hê ngốc lăng nhìn dì út khóc thê thảm, này là xảy ra chuyện gì? Tại sao sáng sớm dì út đã chạy đến nhà cô khóc, còn khóc đến thê thảm thế kia?Cả nhà lúc này liền thấy được Duy Nhược Hề trở về.
176 Duy Nhược Hề nhìn thấy Tề Tiểu Mỹ lại đỏ đôi mắt thì hít một hơi, Nhược Hề biết vẫn là chưa liên lạc được với Nghiêm Liêm cho nên trong long cũng có chút gấp.
177 Duy Nhược Hề ở bên ngoài nghe được cảm thấy trong lòng chua sót, dì và dượng quả thật vô cùng thương yêu mnhau. Thấy dì út đau lòng như vậy Nhược Hề hy vọng dượng mau mau lành bệnh để dì không còn thương tâm.
178 Duy Nhược Hề đem hết các loại linh thảo cần cho Nghiêm Liêm nhớ hết. Tố Linh Thảo, lá cây có bộ dạng giống như nhân sâm. Tử Linh Thảo có lá cây màu tím, cho đến khi trưởng thành cũng chỉ cở bàn tay.
179 Duy bảo bảo nghe được mụ mụ nó kêu Tiểu Bạch bằng Bạch xà tiểu thư thì trắng dã mắt ra. Quả nhiên mẹ nó thế nhưng không tra rõ ràng tiểu bạch là giới tính gì liền gọi bậy.
180 Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo lại bắt đầu tiến lên, vừa đi được hai bước cô lại quay đầu nhìn lại thì phát hiện bạch xà không biết đã đi đâu mất. Cô nhớ vừa rồi mình xem hết sạch bạch xà thì không khỏi đỏ bừng khuôn mặt.