181 Phốc! Phốc! Phốc!Liên tiếp mấy tiếng xé rách vang lên. Thân thể của Nghịch Long Hoàng lập tức bị mấy con Cường Đại Chân Long xé thành mấy phần, tranh đoạt nuốt vào trong bụng.
182 Thiếu
183 - Hừ, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ dám cười nhạo sư huynh Phong Liệt của chúng ta sao? Chính là thếđấy? Có muốn đánh trước với chúng ta không? - Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ? Ma Vũ Viện các người chỉ là một đám phế vật.
184 - Nhạc Đông Thần, Phong Liệt kia thật sự thực lực mạnh như ngươi đã nói sao? Thiếu niên lạnh nhạt nói. Vừa nói, y một bên híp lại con ngươi, quét mắt nhìn Hồng Phi Dương cách đó không xa.
185 Giờ này khắc này, ngay cả một trong những người khiêu chiến là Long Khuynh Vân cũng không thể không thừa nhận, trên người Phong Liệt có một cỗ mị lực rất đặc biệt, làm cho bất luận một thiếu nữ bình thường nào khó mà có ác cảm được.
186 Phong Liệt nhìn những đống Long tinh trên mặt đất, trong nội tâm không kìm nổi sự vui mừng: - A, nếu mỗi ngày đều có thể thu hoạch như vầy thì tốt rồi.
187 - Bổn công tử không có mười vạn Long tinh, nhưng Phương Đông Chiến đã cũng khinh thường việc chiếm lợi thế với ngươi. Y vừa nói vừa phất tay. Một khối kim loại đen bóng rơi xuống đất, lập tức phát ra tiếng oanh rung trời.
188 Người trung niên kia không để ý tới Phong Liệt. Ông ta vội vàng lấy ra một viên đan dược đút vào miệng Đông Phương Chiến, trong miệng lạnh nhạt nói: - Công tử, chúng ta không thể so với rồi.
189 - Cái gì? Trả lại cho người ta? Rõ ràng là Đại sư huynh vất vả mới thắng được, vì cái gì mà phải trả lại cho người ta? Nhạc hộ pháp sao đứng về bên kia chứ? - Hừ, ta nói rồi, Nhạc hộ pháp đối với Đại sư huynh không quen nhìn, làm sao có thể hảo tâm mà giải vây chứ? - Quá hư không thể tưởng tượng nổi rồi.
190 Những tiếng rồng ngâm phảng phất bên tai mọi người, khiến con tim phập phồng. Đây giống như tất cả các con Thực Long phát ra tiếng gào thét cuối cùng, nhưng rồi lại phảng phất sự kháng nghị không cam lòng, làm cho lòng người dư vị thật lâu, sinh lòng bi thiết.
191 Trên đồi dưới đỉnh Ám Vũ Phong. Giờ phút này, mắt thấy Phong Liệt chém ra Ma Long mang theo uy thế không thểđịch nổi đánh úp lại, trung niên họ Phương sau khi khiếp sợ, cuống quýt rút ra một cây đại kích màu xanh, không chút do dự thi triển nhất thức thực hành cấp chiến kỹ.
192 Việc điều động nhân sự trong viện phái cũng là chuyện bình thường. Nhưng đối với một số lão gia hỏa thì tinh tường biết rõ, quận Đằng Long với tư cách là địa bàn của Ám Vũ Viện, từ trước đều nay đều không được coi là một địa phương yên ổn.
193 - Diệp Thiên Tử, sư huynh có tỉnh không? Lục vội vàng cẩn thận bưng chén canh, không để ý tới sắc mặt của Diệp Thiên Tử. - Hừ, hắn vẫn chưa tỉnh lại. Tốt nhất là vĩnh viễn đừng nên tỉnh lại.
194 Phong Liệt phong thái thanh nhàn chậm rãi đi trên con đường sơn đạo lót bằng đá xanh, bên tai nghe tiếng rao hàng ầm ầm, tiếng trả giá, nhưng trong lòng lại bình tĩnh như mặt nước, không chút gợn sóng.
195 - Phong Liệt, ngươi rốt cuộc cũng đã tới. Lữ Tranh âm trầm lên tiếng. - Hừ, muốn chơi cái gì thì cứ lên đây hết đi, Phong mỗ bồi hết. Diệp Trì ở đâu? Phong Liệt lãnh đạm nói.
196 Đây so với gian phòng phía trên còn muốn lớn hơn gấm năm ba lần, chung quanh tràn ngập thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, cùng với hắc ám chi lực, âm trầm lờ mờ.
197 - Tạp chủng, đây rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì vậy? Ảo cảnh sao? Làm sao có thể giống như thật vậy? Vĩnh Trấn Long Ngục? Lão giả quan sát một phen hoàn cảnh xung quanh, trong nội tâm dâng lên sóng to gió lớn, tinh thần thật lâu mới có thể bình tĩnh.
198 - Như thế nào, đã tin chưa? Hừ, Lữ gia các người âm mưu hãm hại thành viên trọng chức của Ma Long Giáo, đây chính là tội phản giáo. Không biết, vào lúc này ngày mai, đệ tử Lữ gia có thể hay không thị trưởng lão hộ giáo thanh trừ? Phong Liệt hữu ý vô ý nhìn hắc châu trong tay, âm trầm nói.
199 - Hắc hắc, hiện tại cũng đã dư dả rồi, phải chăng nên đem Thiên Bi sửa chữa lại? Phong Liệt tâm trạng sảng khoái vô cùng, liền nghĩ tới Trấn Long Thiên Bi trong không gian Long Ngục.
200 Mọi người đi dọc theo đường núi, chỉ sau một lát liền nhìn thấy được một cung điện mang phong cách cổ xưa trên đỉnh núi Tử dương. Ngoài cửa có treo một tấm biển cực lớn, mặt trên có viết bốn chữ “Tử Dương đại điện”.