121 - Tiểu Điệp! Tại sao muội lại ở chỗ này? Là ai khi dễ muội? Nói ra, tỷ tỷ làm chủ cho muội!Long Khuynh Vân chậm rãi vuốt lưng Sở Tiểu Điệp, đôi mắt đẹp lóe lên tinh mang.
122 Giờ này khắc này, chẳng những vẻ mặt Long Khuynh Vân tỏ vẻ không thể tin được, ngay cả tất cả mọi người ở chung quanh cũng vô cùng kinh ngạc. Đám người Tề Xương Vũ, Nhạc Đông Thần nhìn về phía Phong Liệt, ánh mắt không cách nào che dấu vẻ khiếp sợ.
123 Suy nghĩ một chút, Sở Tiểu Điệp đột nhiên biến sắc, hốt hoảng hét lên:- Phong sư huynh, Long đại ca. Hai người nhanh đi cứu Thiên Tử tỷ tỷ! Lúc trước chúng ta bị đám hắc y nhân kia đuổi bắt, mỗi người chạy một hướng, hiện giờ cũng không biết những người khác thế nào rồi?- Diệp Thiên Tử?Trong lòng Phong Liệt vừa động liền nhớ ra, lúc trước hắn chỉ gấp gáp lo lắng cho an nguy của Sở Tiểu Điệp, chuyện của Diệp Thiên Tử bị hắng ném lên tận chín tầng mây.
124 Phong Liệt trong lòng không khỏi thầm cười nhạo, mấy cô nàng ngu ngốc này đoán chừng trúng phải mai phục của người ta vẫn còn không biết. Đột nhiên, hắn nhếch mày, nghi ngờ nói:-Tiểu Điệp, ngươi nói những người đó rất có thể đãtới nơi đó trước các ngươi sao? -Đúng vậy a, Phong sư huynh, ta thấy bọn họ có mấy người đều xuất hiện từ phía sau thác nước.
125 - Oác, đây là Long Cốt Linh Quả? Phong Liệt không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng đột nhiên nổi lên giông bão, thiếu chút nữa không nhịn được kinh hô thành tiếng.
126 Phong Liệt khẽ mỉm cười, hắn rất thích nhìn bộ dạng ngây thơ rực rỡ như vậy của Sở Tiểu Điệp. Nhưng sau một khắc, Sở Tiểu Điệp lại bị Long Khuynh Vân thoáng cái túm đi, làm Phong Liệt tỏ ra ngạc nhiên.
127 Cầm đầu là một gã đại hán râu quai nón vóc người khôi ngô, sắc mặt lạnh lùng uy nghiêm, năm hư ảnh Ma Long dài ba trượng uốn lượn phía sau, bốn người còn lại cũng là Vũ Giả Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên Long, mọi người sát khí bức người.
128 Sau một khắc, chưởng ảnh đầy trời rơi xuống, nhất thời vang lên một trận nổ vang rung động thiên địa. -Phanh! Phanh! Phanh! Sau một loạt tiếng vang, Già Thiên Dực của Phong Thanh Lam trong nháy mắt tiêu tán vô hình, thân thể của hắn cũng bị đánhmạnh mẽ vào dưới đất ba thước, lún vào trong đất bùn, hộc ra một ngụm máu lớn, chật vật vạn phần.
129 -Phong Liệt! Ngươi tên khốn kiếp này! Ngươi biết chuyện về linh quả lại không nói cho chúng ta biết! Quả thực là quá … quá không coi Long sư huynh để vào trong mắt! Cách đó không xa, Nhạc Đông Thần đã giận dữ rống lên mắng to, tựa hồ đối với việc Phong Liệt biết mà không báo rất là giận giữ.
130 -Hừ! Dám cùng lão tử giật đồ! Ngươi mặc dù ăn rồi cũng phải phun ra cho ta!Bị đại kích của trung niên nhân ngăn cản, thân hình Phong Liệt chỉ hơi chậm lại, sau khi khinh thường hừ lạnh một tiếng, lai tiếp tục tấn công về phía trước.
131 -Hừ —— nếu để cho Vân tỷ tỷ nghe được ngươi kêu nàng là bà nam nhân, sợ rằng có thể sẽ theo ngươi liều mạng! Khi Diệp Thiên Tử hỏi tới, Sở Tiểu Điệp phảng phất giống như một con chim sẻ nhỏ, líu ríu đích xác đem những gì mà mình biết được một điều cũng không bỏ xót kể cho Diệp Thiên Tử một lần, hơn nữa là chuyện về Phong Liệt, hết thảy đều bị Diệp Thiên Tử ép hỏi nhiều lần.
132 -Phong Liệt, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một Huyết Ảnh Thứ, liền có thể nói rõ vấn đề gì sao?Nhạc Đông Thần ra vẻ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
133 -Vân tỷ tỷ. -Tiểu Điệp ngươi bị ngốc a! Đã có sẵn tàu cao tốc còn không ngồi, cần phải đi chịu khổ như vậy! Cắt! Đi, chúng ta lên tàu cao tốc thôi! -Ách.
134 Mỗi một lần tẩy luyện, cũng sẽ loại bỏ nhiều tia tạp chất rất nhỏ không thể nhận ra, ba đường kinh mạch kia càng thêm bền bỉ hơn một phần, càng biến đổi phát ra ánh sáng lấp lánh, sáng chói rực rỡ.
135 -Nha!Tiểu Lục thấy Phong Liệt đang tùy tiện nằm úp sấp trên giường nhỏ của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn không khỏi đỏ lên, nhưng ngay sau đó trong lòng hiện lên một tia mừng rỡ vô cớ, giường nhỏ trong phòng của mình hình như chưa từng để cho nam nhân chạm vào, nếu là xú nam nhân khác đụng vào, nói không chừng đã xông tới chém thành tám đoạn, nhưng Phong sư huynh thì khác, liền bỏ qua a.
136 Nửa năm qua đi, trong lòng Diệp Trì đã dần dần đón nhận cô bé này, đón nhận sự ôn nhu cùng thể thiếp của nàng. Hắn từng âm thầm thề, ở trên thế giới này, nàng cùng mẫu thân chính là hai người mà hắn dù chết cũng phải bảo hộ, chỉ cần Diệp Trì hắn còn sống một ngày, người nào cũng không thể thương tổn các nàng! Nhưng trời có bất trắc phong vân! Trước đó không lâu, nàng lại bị một người không coi ai ra gì mạnh mẽ bắt đi trước mắt hắn.
137 Phong Liệt trong lòng cũng là vô cùng chấn động, nhìn dáng dấp tiểu tử này thật đúng là đụng vào đại phiền toái a. Bất quá, hắn cũng không phải là cái gì chúa cứu thế cứu khổ cứu nạn, nếu nói là khiến cho người ta khấu đầu mấy cái liền hôn mê kia thì cũng không tránh khỏi quá buồn cười.
138 -Như vậy … ta …Diệp Trì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phong Liệt, không rõ tại sao Phong Liệt lại đối đãi với chính mình như thế, chẳng lẽ cho rằng mình là một tiểu nhân vật ngay cả tư cách bán mạng cho hắn cũng không đủ?Nhưng sau một khắc, Phong Liệt một tay đặt ở trên bả vai của hắn, dễ dàng đưa thân thể đang quỳ nâng lên, trên mặt khẽ cười nói:-Diệp Trì, không cần như thế! Chuyện này đối với ta mà nói chẳng qua là tiện tay mà thôi, người nào lại không có lúc gặp rủi ro chứ?Diệp Trì ngốc trệ một chút, không biết nên nói cái gì cho phải.
139 Khoảng cách ba trăm dặm nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa. Mặc dù tốc độ tàu cao tốc không tính là quá nhanh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn không tới một khắc đồng hồ liền đi tới một tiểu hạp cốc trên trời ở giữa hai ngọn núi nhỏ, chính là Thanh Phong Hạp theo lời của Diệp Trì, cũng chính là nơi đóng quân của huynh đệ hai người Lữ Tranh Lữ Vanh.
140 -Ha ha ha ha, ta tưởng là ai muốn chơi ta, nguyên lai là ngươi a! Thế nào? Nhạc đại công tử, thiếu của ta mười vạn long tinh nhanh như vậy đã gom đủ rồi sao?Phong Liệt không hề sợ hãi trêu chọc nói.