161 Ánh mắt Phong Liệt lấp lóe trong chấp lát, cố gắng ổn định tâm thần lại một chút, lại hỏi: - Tiền bối, tại sao ta lại xuất hiện trong Long Ngục này? - Ngươi xuất hiện tại đây, tự nhiên là ta cho ngươi vào.
162 Phong Liệt cảnh giác nhìn chỗ lão già này biến mất, thật lâu sau mới thở một hơi dài. - Con bà nó! Vẫn là mạng của lão tử cứng hơn! Lão già, ngươi đi thanh thản nhé, chờ ngươi trở về, nhất định lão tử có thể dễ dàng bóp chết ngươi như bóp một con sâu! Hắc hắc hắc! Phong Liệt đắc ý cười to vài tiếng, lúc này mới nhớ tới Trấn Long Thiên Bi.
163 Phong Liệt tính toán một chút, mình bế quan cũng phải bảy tám ngày rồi. Hắn tự nghĩ, lúc này bên ngoài hẳn đã có kết quả rồi. Hiện giờ, nếu không ai mạnh mẽ phá vỡ ám thất của mình, thuyết minh một điều là dù hắn có bị trừng phạt thì cũng sẽ không quá nặng.
164 - Khốn kiếp! Thúi Phong Liệt! Khó coi muốn chết đi được! Khác với Phong Liệt, hiện giờ Diệp Thiên Tử đang dùng chăn che đầu, lăn qua lộn lại trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
165 Phong Liệt đầu tiên là hơi sửng sốt, thẳng đến lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại. Thì ra lão già họ Nhạc này vì việc của Nhạc Sắc Vi nên mới làm khó dễ chính mình.
166 - “Tổng hợp văn học trên đại lục”? - “Các loại ngôn ngữ thông dụng trên đại lục”? - “Địa đồ tập của Thiên Long vực”?. . . - Con bà nó! Viễn cổ Long Văn hẳn là rất quan trọng mới đúng, sao lại không tìm thấy nhỉ? Phong Liệt hung hăng vò đầu một cái, mất kiên nhẫn ném một quyển sách cổ về phía sau, lại tiếp tục cầm quyển tiếp theo lên.
167 Có nhiều lần, Phong Liệt không thể không cưỡng ép bản thân từ trong nhập định tỉnh lại, một lần nữa điều chỉnh tâm tính. Cứ như thế liên tiếp cho đến ba ngày trước, khi Phong Liệt lại một lần nữa trước một khắc sắp tẩu hỏa nhập ma, hắn đột nhiên tiến nhập vào một ảo cảnh cổ quái.
168 - Hừ, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Chẳng lẽ dám cười nhạo sư huynh Phong Liệt của chúng ta sao? Chính là thế đấy? Có muốn đánh trước với chúng ta không? - Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ? Ma Vũ Viện các người chỉ là một đám phế vật.
169 - Nhạc Đông Thần, Phong Liệt kia thật sự thực lực mạnh như ngươi đã nói sao? Thiếu niên lạnh nhạt nói. Vừa nói, y một bên híp lại con ngươi, quét mắt nhìn Hồng Phi Dương cách đó không xa.
170 Phong Liệt nhìn những đống Long tinh trên mặt đất, trong nội tâm không kìm nổi sự vui mừng: - A, nếu mỗi ngày đều có thể thu hoạch như vầy thì tốt rồi.
171 Người trung niên kia không để ý tới Phong Liệt. Ông ta vội vàng lấy ra một viên đan dược đút vào miệng Đông Phương Chiến, trong miệng lạnh nhạt nói: - Công tử, chúng ta không thể so với rồi.
172 Những tiếng rồng ngâm phảng phất bên tai mọi người, khiến con tim phập phồng. Đây giống như tất cả các con Thực Long phát ra tiếng gào thét cuối cùng, nhưng rồi lại phảng phất sự kháng nghị không cam lòng, làm cho lòng người dư vị thật lâu, sinh lòng bi thiết.
173 Việc điều động nhân sự trong viện phái cũng là chuyện bình thường. Nhưng đối với một số lão gia hỏa thì tinh tường biết rõ, quận Đằng Long với tư cách là địa bàn của Ám Vũ Viện, từ trước đều nay đều không được coi là một địa phương yên ổn.
174 Phong Liệt phong thái thanh nhàn chậm rãi đi trên con đường sơn đạo lót bằng đá xanh, bên tai nghe tiếng rao hàng ầm ầm, tiếng trả giá, nhưng trong lòng lại bình tĩnh như mặt nước, không chút gợn sóng.
175 Đây so với gian phòng phía trên còn muốn lớn hơn gấm năm ba lần, chung quanh tràn ngập thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, cùng với hắc ám chi lực, âm trầm lờ mờ.
176 - Như thế nào, đã tin chưa? Hừ, Lữ gia các người âm mưu hãm hại thành viên trọng chức của Ma Long Giáo, đây chính là tội phản giáo. Không biết, vào lúc này ngày mai, đệ tử Lữ gia có thể hay không thị trưởng lão hộ giáo thanh trừ? Phong Liệt hữu ý vô ý nhìn hắc châu trong tay, âm trầm nói.
177 Mọi người đi dọc theo đường núi, chỉ sau một lát liền nhìn thấy được một cung điện mang phong cách cổ xưa trên đỉnh núi Tử dương. Ngoài cửa có treo một tấm biển cực lớn, mặt trên có viết bốn chữ “Tử Dương đại điện”.
178 Tần Huyết Y này mặc dù nói là mượn thân thể của mình dùng một lát, nhưng là kẻ đần cũng biết, “mượn” đoán chừng sẽ không còn bao giờ trả. Đây có lẽ là chỗ bất hạnh của một tuyệt thế thiên tài.
179 Lúc này, Tần Huyết Y đã bị khí linh định trụ rồi. Còn khí linh kia cũng không kết liễu Tần Huyết Y, chỉ thấy lão ta đứng bên trong lò lửa, có chút ngửa đầu, con ngươi nhấp nháy nhìn Phong Liệt phía trên.
180 - Súc sinh! Lão đầu tử hôm nay những thứ tốt trên người đều bị ngươi đào hết, ngươi còn muốn xin xỏ gì nữa? Lão đầu tử hôm nay không giáo huấn ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không biết chữ chết viết thế nào? - Khoan đã, tiền bối, ngài cứ nghe tôi nói hết đã.