321 Nửa canh giờ đã qua, Phong Liệt đột nhiên mở hai mắt ra, chân mày hơi nhíu lại. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn trong lúc này không cách nào tĩnh tâm tu luyện được, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thể hiểu.
322 Hắn một bên phân ra một phần tinh thần chú ý tình huống trong Long Ngục, vừa quan sát tình hình chiến đấu của Hỏa Mãng Vương, Bán Giang Hồng ở trên không trung.
323 Ở bên trong Long Ngục Không Gian, Âm Lão Thú sau khi cắn nuốt Vạn Ngọc Liên, thế nhưng nhất cử đột phá bình cảnh Tứ Giai hậu kỳ đỉnh phong, trở thành một đầu hung thú Ngũ Giai, khí thế hung lệ so với lúc trước mạnh mẽ hơn không chỉ gấp mười lần.
324 Cho nên, Phong Liệt không chút lựa chọn gọi Kim Câu, bỏ trốn mất dạng. Sau đó, tiếp tục tìm kiếm một thành trì khác rồi hạ xuống. . . Trong thời gian kế tiếp, Phong Liệt một bên tìm kiếm tin tức của Long Hoàng thần phủ, một bên không kiêng nể tìm tòi cương thi trong các thành trì ở dọc đường, đem ngàn vạn cỗ cương thi thu vào trong Long Ngục Không Gian, giúp cho tu vi của Âm Lão Thú tăng lên.
325 Thiếu niên tóc đen ngạo nghễ quát lạnh một tiếng, phảng phất giống như hắn đang quát một gã nô tài vậy, hiển nhiên là đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến rồi.
326 Con ngươi Lâm Tử Thông khẽ co lại, vẻ khinh thường trên mặt thu liễm chút ít, ngược lại trở nên âm trầm hơn. Hắn mặc dù ngạo khí, nhưng cũng không phải ngốc tử, giờ phút này mắt thấy Phong Liệt thế nhưng có thể dựa vào tu vi Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên, gọn gàng đem Lâm Dược giết chết, hắn nhất thời hiểu được, tiểu tử trước mắt này sợ rằng rất không đơn giản.
327 Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói. Vừa dứt lời đồng thời, hắn đột nhiên phóng ra long uy mạnh mẽ. "Oanh", một cỗ uy áp mạnh mẽ to lớn giống như Viễn Cổ Long Hoàng đi tuần trong nháy mắt bao phủ trong thiên địa, cấp tốc lan tràn ra bốn phương tám hướng.
328 -Nga? Chân Long huyết mạch tinh khiết? Phong Liệt lông mày nhẹ nhàng nhíu vào. -Không sai, ở thời đại kia của chúng ta, tất cả tộc Long đều là vừa sinh ra đã có Long nguyên lực, mà Long Hoàng huyết mạch, Thiên Long huyết mạch tự nhiên tăng thêm một bậc.
329 Một âm thanh trong trẻo phiêu đãng thật lâu trong không gian. Ngay sau đó, một gã thanh niên với khí thế bén nhọn hiện ra gần không trung, đứng bên trên nhìn Tinh Hà Vương ở dưới, trên mặt hơi lộ ra một tia khinh thường, đối với Phong Liệt cũng là lười nhìn lên một cái.
330 -Di? Đó không phải là kia Luyện Hồn Ma Khải sao? Tinh Hà Vương mắt thấy mình thi triển một kích Thiên Cấp Chiến Kỹ cường thế thế nhưng không có đem Phong Liệt oanh giết tới không còn mảnh vụn nào, ánh mắt không khỏi co rụt lại, cảm thấy kinh ngạc.
331 Sau một thoáng kinh hãi, Lâm Tử Thông cưỡng ép bình phục tâm tình một chút, nói: -Vị tiền bối này không biết xưng hô như thế nào? Vãn bối chính là Phong Lâm Thành ở Thiên Long Thần Triều.
332 Kế tiếp, Phong Liệt ở trong cây lẳng lặng ẩn nấp tính ra cũng đươc một canh giờ, cho đến khi nguyên lực trong cơ thể lần nữa khôi phục trạng thái cường thịnh, lúc này mới đi ra khỏi cây đại thụ, tiếp tục thẳng tiến về chỗ sâu trong bình nguyên.
333 Khi hắn biến mất trong nháy mắt, cánh cửa kia cũng khép lại, chặt chẽ không có một kẽ hở, phảng phất cái gì cũng không phát sinh qua. -Thiên a! Người kia là ai a? Thế nhưng có thể một người đánh lui mười ba tên cường giả Long Biến Cảnh! Đây được coi là tu vi gì a? -Thiên Tru Lệnh Bài thế nhưng thật sự có thể dùng! -Hắn là Thiên Hoang Tán Nhân! Đại đỉnh kia hẳn là Thập Long Thiên Hoang Đỉnh lưu truyền từ viễn cổ, tục truyền đỉnh này chính là dùng mười đầu Chân Long chủng loại bất đồng cùng với vô số luyện khí thánh tài để chế tạo, một đỉnh ra, thiên hạ hoang, uy lực vô cùng a! Không nghĩ tới ngay cả nhân vật thần tiên trong truyền thuyết cũng xuất thế! ".
334 Trong nội tâm nàng thật ra thì khẳng định vạn phần, người nọ hẳn là Phong Liệt không thể nghi ngờ, nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới tên kia ngày sau có lẽ sẽ gặp phải sự truy sát của mười đại giáo phái, trong lòng đột nhiên phát lên một tia lòng trắc ẩn.
335 Nghĩ tới điểm này, hắn liền chui vào bên trong một mảnh Thạch Lâm cách đó không xa, rất xa nhìn chăm chú vào động tĩnh ở tấm Hắc Vân kia. Nhưng sau một khắc, đột nhiên, tấm Hắc Vân kia phát ra một tiếng "Oanh" lớn.
336 Hắn bất đắc dĩ ngước mắt nhìn, thoáng chốc hai mắt đã sáng lên. Chỉ thấy giờ phút này tiểu ma nữ đã thay một bộ quần áo màu vàng nhạt, tóc dài buộc lại phía sau, có thêm một chút hương vị hiên ngang so với trước kia.
337 Tiểu ma nữ xoa xoa mông đang đau ê ẩm, ngồi phịch xuống mặt đất gập ghềnh bên dưới, nhìn thế giới u ám xung quanh mà nhíu mày không thôi. - Ai ui! Đau chết người ta mất! Chết tiệt, chỗ này rốt cuộc là nơi quỷ gì vậy.
338 Phong Liệt vội vàng tế Trấn Long Thiên Bi ra, sau đó ngưng mắt quan sát cẩn thận. - Ừm? Đây là. . . Thương linh? Không đúng! Trong không gian thôn phệ này thương linh không thể nào còn tồn tại! Đúng rồi, là một trận văn! Móa! Trên thế giới này thế nhưng thật sự tồn tại một trận văn thông linh! Đồng tử Phong Liệt không khỏi co rụt lại, trên luồng thương ảnh này tuy ẩn chứa sát khí không gì sánh bằng, nhưng không có chút dao động nào của Nguyên lực và Hồn lực.
339 Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến từ cách đó không xa. - Hả? Là tiểu ma nữ? Phong Liệt nhíu mày lại, vội vàng lắc mình lao đến.
340 Phong Liệt thản nhiên đáp. - Biết rồi, thật nhiều lời! Tiểu ma nữ chán nản trừng mắt một cái. Oanh! Đột nhiên, một tiếng nổ lớn chợt truyền tới từ phía xa, làm vô số xương khô mục nát ở gần đều chấn thành bụi phấn.