41 Chu Long Chu cúi gầm mặt xuống, hai má nàng đỏ như say rượu. Thật lâu nàng mới đáp bằng một giọng thật thấp:- Không. Em không biết chuyện ấy đâu mà. Tôn Phi Loan vẫn dằng lấy vai nàng và dịu giọng :- Em gái, đừng có dấu chị , thật ra không phải mới đây mà từ hôm mình gặp nhau lần đầu, lúc ấy vẫn còn là thù địch, nhưng chị vẫn thấy được lòng em, chỉ có một điều là hôm nay chị muốn thương lượng cùng em.
42 Chưa thấy bóng là Kinh Phi Sương đã cười đắc ý :- Giang Hàn Thanh, ngươi đến thật là đúng lúc. Giang Hàn Thanh lướt vào quát lớn:- Ai đây?Tôn Phi Loan lật đật nói:- Nhị sư thư.
43 Ðứng ngoài nhìn vào, tới bây giờ Tôn Phi Loan mới biết rõ là Kinh Phi Sương đã bị phế võ công, nàng lật đật chạy lại rơi nước mắt:- Nhị sư thưBốp!Tuy võ công bị phế , nhưng Kinh Phi Sương cũng vẫn như một người thường, hai tay nàng tuy không thể tiếp tục giết người nhưng một cái tát tai thì vẫn còn đủ sức.
44 Mặt trời vừa mọc. Ánh nắng ban mai thật là hiền dịu, ánh nắng ấm áp như uốn làm cho sinh khí thấm nhuần vạn vật, cho sức sống vào cõi nhân gian. Bọn Giang Hàn Thanh đã đến trước Long Môn.
45 Yên Phi Quỳnh đi ra rồi, Ngư Mụ lại ngó Giang Hàn Thanh. Giang Hàn Thanh về trước, người luôn luôn chống đối Ngũ Phượng Môn, lại còn dẫn đi mất của ta một đệ tử, nhưng hôm nay những chuyện đó đã trở thành quá khứ.
46 Viên Trưởng Lão nghe những kẻ không có danh vị giang hồ là đã có phần khinh thị, ông ta cười khẽ :- Ðã hơn ba mươi năm nay, hình như lão phu đã nghe danh Ðông Hải Song tiên, chứ không ngờ Phúc Ðạo Sơn cũng có ba vị tiên trưởng, hôm nay thật quả là hạnh ngộ.
47 Thấy đối phương thì thầm to nhỏ, Xích Tiêu Tử cười lớn:- Sao? Các người đã thương lượng xong chưa?Viên Trưởng Lão cười ha hả :- Các ngươi có gì thì cứ đưa ra xem thử coi nào.