41 Kẻ gieo gió tất sẽ gặp bão, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi. Sai nha Ngô Tín vốn là người bất chính, làm chân a dịch trong cửa quan, là kẻ cực kỳ độc ác.
42 Vương thị thương chồng, không phân biệt nổi thật giả. Hơn nữa cũng vì Thôi bảo chính là người cùng làng, lại là người cùng làm việc quan với chồng mình.
43 Bảo chính họ Thôi khai ra những lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Lưu đại nhân và Trần Đại Dũng đều mừng thầm trong dạ. Lưu lão gia nghĩ: - Tên nô tài này đúng là kẻ thức thời.
44 Lưu đại nhân hạ lệnh bãi đường, trở về thư phòng, ngồi xuống. Trương Lộc và Trần Đại Dũng hầu hai bên. Lưu đại nhân đưa mắt nhìn Trần Đại Dũng, nói: - Vụ án nhà họ Dương tuy đã thẩm vấn rõ ràng nhưng khi nào bắt được hết lũ cướp kia mới coi như kết thúc.
45 Lũ giặc cướp đang ngồi uống rượu vui vẻ với nhau, chợt thấy một tên gia đinh từ bên ngoài chạy vào, bẩm: - Có người nhà của Ngô nha dịch tại thôn Bạch Sa Đồn huyện Cú Dung tới, xin được gặp mặt.
46 Lại nói chuyện lũ giặc đang bàn tán với nhau, bỗng thấy một người từ bên ngoài bước vào, tới trước bàn tiệc, đứng lại, nói: - Bẩm các vị lão gia, nhà Ngô Tín ở thôn Bạch Sa Đồn huyện Cú Dung lại sai người tới, hỏi ý kiến các vị lão gia ra sao.
47 Thừa sai Trần Đại Dũng nhòm qua cửa sổ nhìn vào, thấy ba tên cướp cùng hai ả kỹ nữ đang nô đùa với nhau rất chướng mắt. Hảo hán nổi trận lôi đình, đang định xông vào động thủ chợt nghĩ: "Hẳn khoan, lúc này bọn chúng người đông, hơn nữa, vẫn nghe nói bọn chúng tên nào cũng giỏi võ nghệ, nay nếu ta một mình chặn cửa bắt giặc, cho dù bắt được hoặc để thoát một tên, tới lúc ấy, e lại bị bọn Chu Văn, Vương Minh eo xèo, nói này nói nọ rằng ta cướp mất công của họ.
48 Lại nói chuyện huyện Cú Dung phủ Giang Ninh có một thôn gọi là thôn Công Nghĩa. Trong thôn này có một nhà tài chủ họ Lý, tên gọi là Lý Chính Tông, vợ là Triệu thị.
49 Hà thị nghĩ: Sao ta không học theo người xưa, viết hết ra rồi để lại. Đợi khi chồng ta về, đọc bức thư ấy sẽ biết họ Hà ta bị người khác hãm hại. Giai nhân nghĩ xong lập tức lấy giấy bút, mực, nghiên ra, mài mực, múa bút.
50 Cẩu Nhục Vương khẽ cười nhạt, nói: - Tôn nhị tẩu, chị chớ lớn lối dọa nạt đứa con nít như tôi. Giở "Đại Thanh luật" ra, chúng ta cùng xem nhé. Kẻ giàu, người nghèo phạm pháp, tôi cũng ngang nhau.
51 Tên dở hơi họ Lý bên ngoài cửa sổ nghe thấy cả, sợ đến mất mật. Mắt thấy đèn trong phòng đã tắt, Lý Cửu trong lòng thầm kinh hoàng, không dám nói câu nào, vội rón rén bỏ đi.
52 Vợ của Lý Văn Hoa là Triệu Tố Dung nghe mụ Tống nói vậy sợ đến kinh hồn, thất sắc, lập tức sai người đi mời Lý Văn Hoa tới, kể lại cho hắn nghe một lượt những lời mụ Tống vừa nói khi nãy.
53 Lại nói chuyện Vương tri huyện nghe Tôn Hưng nói vậy bèn hỏi vọng xuống: - Bút tích của Hà thị hiện đang ở đâu? Mang lên đây cho bản phủ xem. Tôn Hung dập đầu lạy, nói: - Hiện đang ở trong mình tiểu nhân đây.
54 Lại nói chuyện thừa sai Vương Minh vừa đi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, chẳng mấy chốc đã tới cửa bắc thành Cú Dung. Chàng vượt đường lớn, ngõ nhỏ, tới trước nha môn của Vương Thủ Thành.
55 Lưu đại nhân nhìn nó xong, mỉm cười, nói: Ngươi họ gì, tên gọi là chi? Hãy nói cho ta biết ta còn trị bệnh cho ngươi. Ta đây có ba cách chữa bệnh, chia ra làm ba loại tiền công.
56 Lưu đại nhân nói: - Vương Minh, Trần Đại Dũng! Hai người nhất tề ứng tiếng. Lưu đại nhân nói: - Hai người các ngươi không được chậm trễ, ngày mai lập tức rời thành tới huyện Cú Dung.
57 Truơng Lộc nghe xong, không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi thư phòng, tới trước cổng công đường truyền đạt lại mệnh lệnh của Lưu đại nhân. Đám thuộc hạ ứng tiếng dạ ran.
58 Trương Lộc nghe vậy, không dám chậm trễ, vội xoay mình bước ra ngoài. Không lâu sau hắn đã gọi vào mấy viên thừa sai. Lưu đại nhân hạ giọng dặn họ vài câu xong, nói: - Cứ vậy mà làm.
59 Lại nói chuyện Kim Hoa Nương Nương nói: - Thánh ta khó lòng giữ được bình an cho chủ ngươi. Trương Lộc nói: - Thực sự không đủ tiền mua đồ cúng. Bẩm Bồ Tát.
60 Lưu đại nhân nói: - Triệu Nghĩa! - Có, tiểu nhân xin đợi lệnh đại nhân. Lưu đại nhân nói: - Tuy bản phủ trả tiền thay cho ngươi, nhưng ngươi nói trong bầu có bốn lượng rượu, bản phủ không tin.