21 Lại nói chuyện người ngồi phía nam sợ hãi đứng bật dậy, trả tiền rượu, lôi tên quỷ háo sắc kia ra khỏi tiệm rượu. Lưu đại nhân ngồi bên này uống rượu, nghe lỏm được câu chuyện này, trong lòng thầm nghĩ.
22 Lại nói chuyện Lưu đại nhân lật chiếc túi ra, thấy trong đó không phải là đồ ăn hay áo quần, mà là một đứa bé mới vai ngày tuổi bị gói trong đó. Lưu lão gia chăm chú quan sát thấy nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, khắp mình từ trên xuống dưới bị ướp trong muối, đỏ ủng lên như một quả ớt.
23 Tên giặc Lý Tứ thấy công sai bày hình cụ trên công đường, vứt ra loảng xoảng, vang lên những thứ âm thanh rợn người. Hơn nữa, hắn đã nhận ra Lưu đại nhân chính là người bán thuốc hôm qua tới nhà mình, biết mình đã lộ, không dám cãi bừa, trong lòng thầm nghĩ: Hôm nay coi như ta trở thành vật tế thần rồi! Sớm muộn gì rồi cũng chỉ một chết là xong, chết sớm cho khỏe, tội gì phải gánh thêm một trận đòn roi để rồi chết thành con quỷ mang đầy thương tích trên mình? Xem ra, quả nhiên ông ta có đôi mắt tinh như thần, sáng như điện.
24 Thừa sai Vương Minh nghe gã thợ da nói vậy, mỉm cười, nói: - May quá tôi vẫn chưa chửi bới gì thậm tệ lắm. Thì ra là Vương Nhị ca vứt đó sao? Người thợ da nói: - Là tôi vứt đó.
25 Lưu đại nhân ngồi trên công đường, nói: - Trương Lập, Sao ngươi không trả lời? Trương Lập chẳng thể đứng, dập đầu lạy, nói: - Bẩm đại nhân, Lý Tam đã khai rõ trên công đường, tiểu nhân còn dám quanh co sao? Trương Lập sợ hãi, chẳng biết phải làm sao, trong bụng thầm nghĩ không thể quanh co được nữa.
26 Lưu đại nhân nói: - Vương Minh ! - Có! Thuộc hạ xin đợi lệnh! Đại nhân nói: - Ghé tai qua đây. - Dạ. Vương Minh ứng tiếng, tiến lên, ghé tai sát mồm đại nhân.
27 Vũ Cô Tử kể tới đây, dập đầu lạy, nói: - Bẩm thành hoàng, Trương Lập xách đầu người đi, thực sự hắn muốn ném vào nhà Triệu Hồng, di họa cho Triệu Hồng.
28 Lại nói chuyện Lưu đại nhân thăng đường xét việc xong xuôi, đang định bãi đường, chợt bên dưới có một người bước lên, tới trước công đường, quỳ xuống, nói: - Bẩm đại nhân, tiểu nhân là bảo chính ở phía nam, tên gọi Vương Khả Dụng.
29 Lưu đại nhân còn chưa dứt lời, hai viên thừa sai đã ứng tiếng bước ra, quỳ xuống, nói: - Không biết đại nhân truyền gọi bọn tiểu nhân có điều gì chỉ dạy? Lưu đại nhân nói: - Hai ngươi mau tới hẻm Thúy Hoa trong huyện Thượng Nguyên truyền gọi chủ nhân ngôi mộ này là Ngô cử nhân tới đây Bản phủ sẽ ở đây đợi.
30 Nguyên cáo Ngô Vượng nói : - Nếu đại nhân không tin, xin hãy cho quật mộ, mở nắp quan tài khám nghiệm tử thi. Nếu người chết do bị hại mất mạng, coi như tiểu nhân đã thắng cử nhân.
31 Lưu đại nhân xem xong, ngồi trên công đường, nói: - Họ Triệu gặp bản quan sao lại không quỳ? Dám đứng sừng sững giữa công đường? Triệu thị nghe đại nhân nói vậy, bất giác, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: Xem ra chú em chồng chưa chịu khai nên Lưu gù gọi ta tới làm khó dễ.
32 Lưu đại nhân gọi hai bình rượu ngồi nhâm nhi bên phòng ngoài chợt thấy một người từ phòng trong đi ra. Người ấy tuổi độ tam tuần. Trên đầu đội mũ quả dưa bằng da đã cũ, mình mặc bộ đồ vải thô, ngoài mặc áo chèn, bên lưng thắt một xâu tiền, quần vải thô màu trắng ống rộng, chân đi đôi giày đoạn đã cũ, hai miếng cao dán màu hồng dán hai bên thái dương.
33 Lưu đại nhân nói: - Truơng Lộc, con hãy ra ngoài bảo bọn họ chuẩn bị, gọi cả chị em Ngô Nhân lên, lại cho truyền cả nguyên cáo Ngô Vượng, nói bản phủ sẽ tới khu mộ nhà họ Ngô ở Ngũ Lý Bảo quật mộ, mở nắp quan tài, khám nghiệm lại thi thể.
34 Lại nói chuyện đám công sai cậy nắp quan tài ra, vứt sang một bên. Mọi người nhìn vào trong. Tuy hôm ấy mới là ngày mồng một tháng mười, nhưng người chết đã được hơn chục ngày rồi.
35 Lại nói chuyện ba người kia một mực lôi kéo Lưu đại nhân đi ra khỏi khu mộ địa. Chúng đòi đại nhân tới chỗ Cao tổng đốc để nhờ ông ta xét xử vụ này. Lưu đại nhân thấy vậy, nói: - Thế này là thế nào? Dám lôi kéo mệnh quan của triều đình, phản rồi, phản rồi.
36 Lại nói chuyện Lưu đại nhân xử vụ cặp chị dâu, em chồng Ngô Nhân, Triệu thị dùng rắn hại mạng người khiến quân dân trong phủ Giang Ninh không ai không kinh ngạc.
37 Vương Tự Thuận nói: - Bẩm đại nhân, ngày hai mươi ba tháng chín tiểu nhân tới nghỉ trọ tại quán của ông ta, ông ta kể cho tiểu nhân nghe chuyện gần đây xuất hiện một toán cướp, còn nói: "Ở lại cũng chết, còn bỏ đi e cũng không sống nổi.
38 Lưu đại nhân ngồi trên công đường nghe khách thương Vương Tự Thuận kể vậy, thầm nghĩ: Theo như lời gã khách buôn này kể thì cả nhà Dương võ cử đã bị lũ cướp này tàn sát rồi.
39 Lưu dại nhân ngồi trên công đường, nói: - Dương Văn Bính. - Có tiểu nhân xin hầu! Đại nhân nói: - Nếu anh em ngươi không giữ Vương Tự Thuận lại trong nhà thì đâu gây nên đại họa này? Thấy có đầu người ném vào trong nhà, nếu chỉ một người đi báo quan, cả nhà ngươi cũng đâu đến nỗi bị diệt vong.
40 Lưu đại nhân nghe tri huyện Hồ Hữu Lễ nói vậy, trong lòng chợt nảy ra một kế, nghĩ thầm: "Muốn bắt lũ cướp này, cần phải làm vậy mới được. " Lưu đại nhân nghĩ xong, lập tức sai thư lại viết trát, lệnh người mang tới huyện Cú Dung truyền gọi nha dịch họ Ngô, đồng thời cho gọi luôn bảo chính trong thôn ấy cùng lên phủ đường thẩm vấn, hẹn giờ ngọ hôm sau phải có mặt trên công đường.