41 Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu hôn mê bất tỉnh bay nhanh dưới ánh trăng, đột nhiên cảm thấy tâm loạn như ma. Trong lúc nhất thời y như suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng nghĩ ngợi được gì, do Diệp Cô Thành toàn lực thi triển tốc độ khinh công, không đến một nén nhang, y đã đi tới nơi Cung Cửu nói.
42 Nghe Mục thúc nói thế, Diệp Cô Thành nhất thời ngơ ra tại chỗ, khiếp sợ đến tột đỉnh — này, đề nghị này thật sự là rất, rất mê người nha ! vị quản gia này quả nhiên là “Tận chức tận trách” a, chẳng những muốn xen vào quản lý sổ sách, chiêu binh mãi mã, còn muốn cung cấp các loại nhu cầu của một chủ tử biến thái, thậm chí còn quan tâm vấn đề bệnh tật tâm lý của chủ tử, còn chuẩn bị của hồi môn cho chủ tử luôn…… Có cần nổ lực thế không a, Diệp Cô Thành sắp quỳ lạy gã luôn rồi!Bất quá Diệp Cô Thành vẫn mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, ngăn cản dụ hoặc khổng lồ “hợp tác với quản gia dọn hết tiền của Cung Cửu”, ngưng thần định khí cẩn thận tự hỏi một phen…… Nhưng không ngờ ngẫm lại, Diệp Cô Thành thật sự càng nghĩ càng kinh hãi, sau một lúc lâu, y bất động thanh sắc bình phục tâm tình, lạnh nhạt nhìn Mục thúc, lạnh lùng nói:“Ngươi không nên lén hắn tới tìm ta, nếu phá hư kế hoạch của hắn, chỉ làm hắn chết càng nhanh!”Tuy nói Diệp Cô Thành quả thật mê tít mắt sản nghiệp và tiền tài của Cung Cửu, nhưng y cũng không phải loại người không phân rõ chủ thứ — đề nghị của quản gia này thoạt nhìn tuy như vì tốt cho Cung Cửu, đối với Diệp Cô Thành cũng thập phần có lợi, nhưng trên thực tế, thứ hành vi lấy danh nghĩa “Ta vì tốt cho ngươi” đến “Cản trở” mới là đáng sợ nhất: Nhìn chung từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu “Nhân vật phản diện” Đều ngã xuống dưới chân tâm phúc hoặc tình nhân “Tự cho là thông minh” thế này…… nhóm nhân vật phản diện này hoặc có trí tuệ, hoặc có quyền thế, còn có năng lực và khát vọng khổng lồ, kết quả lại bị “đội hữu như heo” “Trung thành” và “Tình yêu” nào đó hại cho chết ngắt, thật sự ngẫm lại đều thấy thống khổ dữ dội a !Cung Cửu không thể nghi ngờ là rất thông minh rất lợi hại, kế hoạch tạo phản của hắn cơ hồ cũng không chê vào đâu được — mà cuối cùng hắn chết dưới tay Lục Tiểu Phụng và Sa Mạn, điểm này cũng là ngoài ý muốn và trùng hợp thôi, Diệp Cô Thành hiểu nhất thanh nhị sở…… Cũng như thế, Diệp Cô Thành sao có thể làm chuyện ngu đần như “Chọn hạt mè mà vứt dưa hấu”? “Thiên hạ có ngươi một nửa”, hứa hẹn này Diệp Cô Thành nhớ rõ thanh thanh sở sở mà, như vậy so với tin tưởng người khác, không bằng tin vào Cung Cửu: Diệp Cô Thành vừa không ngốc vừa không chậm hiểu, qua thời gian dài như vậy, Cung Cửu đối với y là chân tâm hay giả ý, chẳng lẽ y không phát hiện ra sao? Hơn nữa, lúc trước Diệp Cô Thành thường xuyên cảm thấy kinh hãi với bố trí và mưu kế của Cung Cửu cũng vì thế mà thầm sinh phòng bị, nhưng nay tình cảm của bọn họ dần sâu, Diệp Cô Thành lại hoài nghi kết cục bi kịch “vốn có” của Cung Cửu, có phải bị “đội hữu như heo” kéo chân không? !Đương Diệp Cô Thành suy nghĩ cẩn thận, kích động trong lòng không còn chút nào, ngược lại đột nhiên sinh ra rất nhiều phòng bị, ánh mắt y lãnh liệt nhìn chằm chằm Mục thúc, cứ như một lời không hợp liền rút kiếm đâm qua.
43 Cái gì cái gì…… Tình thú? ! nghe xong lời của Lục Tiểu Phụng, sắc mặt Diệp Cô Thành lập tức đen lại, lãnh khí sâm sâm liên tiếp phóng ra ngoài, ngay cả Cung Cửu cũng bị sức tưởng tượng “Thiên mã hành không” của Lục Tiểu Phụng biến thành sửng sốt hồi lâu, lúc này mới dở khóc dở cười xem xét xem xét Diệp Cô Thành, lại âm thầm nhộn nhạo cười trộm một phen, xong rồi mới nghiêm nghiêm thần sắc, nói với Lục Tiểu Phụng:“Lục huynh a…… lúc này ta bị trúng độc, cũng không phải trúng kiếm, tình thú chỗ nào chứ?”Cách giải thích này của Cung Cửu thực sự càng xóa càng đen mà ―― trúng độc không phải tình thú, chẳng lẽ hắn bị Diệp Cô Thành chọt thủng mấy kiếm là tình thú sao? Diệp Cô Thành nghe thấy cũng không biết nói gì, hung hăng trừng Cung Cửu vài lần.
44 Lục Tiểu Phụng thừ người nhìn thoáng qua Sa Mạn thiên kiều bá mị kia, sau đó nâng ngón tay run run lên, chỉ vào Cung Cửu nói:“Cửu huynh ngươi…… Ngươi không nói đùa với ta chứ?”Cung Cửu cười dài đáp lại:“Đương nhiên không phải, Sa Mạn đặc biệt ngày đêm thần tốc tới giúp đỡ ngươi, thế nào, Lục huynh chướng mắt nàng sao?” Hừ, nam nhân nha, kỳ thật đều là như vậy — nữ nhân người khác đưa đến, dễ dàng có được, làm sao có thể so với giành giật, trải qua thiên tân vạn khổ mới đạt được kia chứ? Đời trước Lục Tiểu Phụng và Sa Mạn cũng coi là “Thiên lôi câu địa hỏa”[4], bọn họ còn cùng trải qua tầng tầng khảo nghiệm và phá hư của Cung Cửu, cuối cùng liên thủ trừ bỏ đại nhân vật phản diện làm trở ngại tình yêu tốt đẹp của họ, thế mới trở nên thân thuộc với nhau…… Nhưng lúc này đây, Cung Cửu lại tặng Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng, chỉ sợ Lục Tiểu Phụng còn không tình nguyện yếu đâu, Cung Cửu có hứng thú nghĩ.
45 Cung Cửu trơ mắt nhìn Diệp Cô Thành cứ như vậy cùng Nam Vương thế tử đi thưởng thức đào hoa, trong lúc nhất thời tức giận đến sôi gan, suýt nữa thiêu rụi cả rừng hoa đào.
46 Cung Cửu có chút chột dạ trốn tránh không đáp, có nghĩa là đã cam chịu. Dưới ánh mắt cứ như có thể giết người của Diệp Cô Thành, Cung Cửu đi lên vài bước, gần sát vào Diệp Cô Thành, vươn tay, vừa đỡ vừa ôm y đến bên giường, sau khi đặt Diệp Cô Thành nằm thẳng ngay ngắn, mới cúi người xuống, ôn nhu nói:“A Thành, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi mà……”Lửa giận trong mắt Diệp Cô Thành cơ hồ trào ra — Cung Cửu cư nhiên dám kê đơn y, thật là buồn cười! Mắt thấy Cung Cửu đã bắt đầu cởi quần áo hắn, Diệp Cô Thành vừa tiếp tục dùng ánh mắt “Chống lại” Biến thái, vừa ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận cảm thụ dị thường trong thân thể, ý đồ lấy nội lực ép loại dược đại khái là “Nhuyễn cân tán” này ra.
47 Ngay khi tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Diệp Cô Thành lập tức phát giác tiếng lòng căng thẳng của Cung Cửu, tựa hồ đang ngưng thần đề phòng. Điều này làm Diệp Cô Thành không khỏi cũng có chút khẩn trương, nhịn không được hăng hái lên, y thậm chí còn miên man suy nghĩ: Nếu dưới tình huống y hoàn toàn không thể động đậy thế này, y và Cung Cửu cùng bị rất nhiều cao thủ Nam Vương phủ bao vây, không biết Cung Cửu sẽ vứt y chạy hay liều mạng che chở y nhỉ…… Cái này thật là giả tưởng làm người ta rối rắm mà.
48 Diệp Cô Thành và Cung Cửu đều là người dứt khoát, đã nói muốn đi Bạch Vân thành, cũng chẳng kéo dài thêm, tức thời lên đường ngay. Thế nhưng, hiện nay còn tồn tại một vấn đề nho nhỏ– Diệp Cô Thành thập phần không nói gì nhìn Cung Cửu “Mềm nhũn”,“Cả người vô lực”,“Hoàn toàn không động đậy nổi” mở to đôi mắt vô tội đáng thương nhìn y…… Âm thầm oán một phen, Diệp Cô Thành đành nhận mệnh ôm cái tên gia hỏa tự làm tự chịu này lên…… Vừa rồi ngươi ôm ta, hiện tại ta ôm ngươi, thật sự là “Ôm” rồi lại “Ôm” A…… Thế là, sau đêm nay thiệt là rối rắm, mắt thấy trời đã ửng sáng.
49 Sóng biếc lăn tăn, úy không như tẩy, thuyền theo gió vượt sóng, cấp tốc mà đi, Phi Tiên đảo đã có thể trông thấy tại chân trời xa xa. Diệp Cô Thành nâng kiếm đứng lặng trên mép thuyền, gió biển vù vù thổi bay tay áo trắng tựa tuyết của y, ánh triều dương vàng óng chiếu vào mặt y, lúc này y mang lại cho người ta cảm thấy…… Quả nhiên là tách khỏi thế sự, cao ngạo như tiên, thật là rung động không cách nào hình dung.
50 Thế giới này quả nhiên là bà tám vô cùng, Diệp Cô Thành và Cung Cửu còn chưa về đến phủ thành chủ, Lời đồn“Thành chủ mang phu nhân trở về” lại cứ như mọc cánh bay vèo vèo khắp nơi, hơn nữa “Hết sức nhanh chóng” truyền đến phủ thành chủ, thậm chí nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với khinh công của nhóm mỹ nhân nâng kiệu cho y nữa.
51 Đối với sự tồn tại tương đương với “Thành chủ phu nhân” của Cung Cửu, đám đường đệ của Diệp Cô Thành, cơ hồ đều không tin nổi, thậm chí có mấy nam hài tử tính tình nóng nẩy suýt nữa nhịn không được xông lên cho Cung Cửu ăn mấy kiếm, để bảo vệ “Trinh tiết” của đường huynh anh minh thần võ nhà họ…… Thế nhưng nhóm đường muội hiển nhiên khác xa nhóm đường đệ, các nàng nhìn thấy Cung Cửu, một mắt đều bắn ra lục quang, các nàng gắt gao túm chặt nhóm đường đệ táo bạo, cố gắng thuyết phục:“Đó là người đại đường huynh thích, các người có cần nhiều chuyện thế không?”“Điều này sao có thể gọi là nhiều chuyện? Đại đường huynh tuyệt như thế, tất nhiên phải cưới một đường tẩu ôn nhu hiền lành, sao có thể cùng một nam nhân nhìn cứ như con gà què bên nhau chứ!” Các đường đệ chính đáng nói.
52 Sáng sớm hôm nay, ánh triều dương vừa mông mông lung lung ló dạng, Diệp Cô Thành liền theo thường lệ mà đi luyện kiếm sớm. Ước chừng khi Diệp Cô Thành luyện kiếm hơn một nửa thời gian, Cung Cửu mới chậm rãi rời giường rửa mặt, sau đó lười biếng thong thả bước chân tới viện, lẳng lặng ngồi xuống, lẳng lặng quan sát.
53 Đã đến nước này rồi, Diệp Cô Thành tự nhiên không có khả năng nói “Không cần”, vì thế Cung Cửu và Diệp Cô Thành liền theo lẽ thường mà “Lăn” lên giường.
54 Buổi trưa qua hơn nửa, Diệp Cô Thành và Cung Cửu mới một trước một sau xuất hiện trong nhà ăn, Liễu nương đợi đã lâu đầu tiên là nhìn nhìn Diệp Cô Thành vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, lại nhìn Cung Cửu mặt đầy tiếu ý, gò má ửng đỏ, cước bộ còn hơi “Phiêu”, không khỏi hiểu ý cười, phất phất tay, cho người hầu bắt đầu mang đồ ăn lên.
55 Ngọc La Sát đương nhiên không có khả năng dễ dàng bị Tây Môn Xuy Tuyết tức chết như thế — Diệp Cô Thành trong lòng biết đây là một loạt sự kiện mở màn của Ngân Câu đổ phường, lại không đoán được sẽ phát động sớm như vậy: Ngọc La Sát hẳn đã sớm tính toán tẩy trừ Tây Phương Ma Giáo một lần, chẳng qua lâm thời có biến, có lẽ tại Vạn Mai sơn trang gã đã không thể nhịn được, đành mượn “chết giả” để ngăn cản Tây Môn Xuy Tuyết cưới Tôn Tú Thanh, cho nên mới tiến hành kế hoạch trước…… Nhưng lúc này, thêu hoa đạo tặc còn chưa chết, quyết chiến Tử Cấm Đỉnh lại càng không biết bị phù vân cuốn đi nơi nào …… chẳng lẽ tất cả sự tình đều trộn vào cùng một chỗ sao? Vậy Lục Tiểu Phụng chẳng phải sẽ bận rộn đến chết, Diệp Cô Thành không phúc hậu cười thầm.
56 Nói xong câu cuối, người mượn thân phận “Mục thúc” gần hai mươi năm, đến nay vẫn không biết tính danh là gì cứ như vậy mà chết, trên mặt hắn máu chảy đầm đìa, lại mang theo vài phần tiếu ý, không rõ là thỏa mãn, thoải mái, hay chỉ là một nụ cười quỷ dị.
57 Nhà trọ kia đã bị Lục Tiểu Phụng và Kim Cửu Linh đánh cho nát bét, khẳng định không có cách nào ở lại, may mà sản nghiệp của Cung Cửu nhiều không kể xiết, tùy tiện liền có thể tìm ra phòng ở, đó hoàn toàn không thành vấn đề.
58 Đến giữa ngọ, Cung Cửu và Diệp Cô Thành mới cùng lúc tỉnh dậy, đang ngươi nùng ta nùng, nhàn nhã tự tại dùng cơm, liền thu được một phong chiến thiếp do lão bản trước kia của nhà trọ này chuyển đến.
59 Nguyên lai, Công Tôn đại nương chân chính, lúc còn trên vách núi đã chết. Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành cuối cùng vẫn giỏi hơn, trong chớp mắt sau kiếm quang sáng lóe, vạn hoa điêu linh, quần phương thất sắc, Công Tôn đại nương nhất đại giai nhân liền hồn phách lên tiên.
60 Mắt thấy Diệp Cô Thành cũng chạy tới bên hắn, Nam Vương thế tử vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, suýt nữa mất mặt trước mặt mọi người — may mà, bên người Nam Vương thế tử còn đứng một “Ái thiếp” thập phần “Thiện giải nhân ý”, Công Tôn thị.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26