61 ". . . . . . " Nha đầu này, muốn bức anh đến đường cùng sao? Nhưng, Tiêu Y Đình cho tới bây giờ đều tin tưởng rằng trời không tuyệt đường người! Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng! Hi vọng cũng sẽ nở hoa!, "Thành giao! Anh đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!".
62 "Làm gì thế! Đừng rộn! Cậu có thể chuyên tâm một chút được không?". Anh đang cùng Tả Thần An hợp thành một đội khiêu chiến BOSS, đối với sự "Không chuyên tâm " này của Tả Thần An, anh tỏ ra hết sức bất mãn.
63 "Này, nói một câu đi chứ. " Vừa vào đến trong nhà, dũng khí lúc đánh đòn phủ đầu cô như ở trong quán Internet đã bay biến đi đâu không rõ, hai người ngồi ở phòng khách chờ người lớn về nhà.
64 Kết quả của kỳ thi giữa kỳ rất nhanh phát được công bố, vì thế cuộc họp phụ huynh cũng nhanh chóng được triệu tập. Đêm đó, Tiêu Y Đình ở nhà buồn bực bất an, mỗi một lần đến kỳ họp phụ huynh, mỗi một giây đối với anh đều dài như một năm.
65 Cũng may Tiêu Thành Hưng không nói thêm gì nữa, chỉ gọi Thanh Hòa lên lầu, anh lại nghĩ, không phải cha anh gọi Thanh Hòa lên mắng ột trận đấy chứ? Liền nói vọng theo bóng lưng của cha mình: "Cha, cha đừng làm khó dễ em gái, là con đã ép buộc em ấy cho con chép bài!"Tiêu Thành Hưng không để ý đến anh, trực tiếp đi lên lầu, Diệp Thanh Hòa cũng theo sát phía sau.
66 Liếc mắt liền nhìn thấy cô đang lau mặt, mặc dù bị tóc dài che mất, không nhìn rõ biểu tình như thế nào, nhưng cho dù là heo cũng có thể đoán được là cô đang khóc.
67 "Tiêu Y Đình, em cứ về chỗ ngồi trước đi đã, sau đó trình bày lại cho rõ ràng!". Lấy uy nghiêm của thầy giáo tách hai học sinh này ra rồi giải quyết tiếp.
68 "Đừng nói chuyện! Chảy máu như vậy mà còn không đi khám bác sĩ sao được? Không phải anh đã dặn em rồi sao? Không chạy được thì đừng miễn cưỡng, em có bị ngốc không vậy? Mới chạy được mấy bước mà lại chảy nhiều máu như thế!".
69 Tắm rửa sạch sẽ, xóa đi một ngày mệt mỏi và bụi bặm, ăn cơm tối xong, trở về phòng của mình, ban đêm yên tĩnh lại tới. Diệp Thanh Hòa cảm thấy không quá thoải mái, toàn thân vô lực, đầu thì choáng váng khó chịu, bụng vẫn còn rất đau, nên muốn nằm lên trên giường nghỉ ngơi, nhưng cô không thể làm thế, bởi vì Tiêu Y Đình còn phải tới đây thực hiện hình phạt luyện chữ trong hai tiếng.
70 "Đó không phải là. . . . . . vì em bị bệnh, cho nên anh không thể ngồi yên luyện chữ được hay sao?". Anh liền lên tiếng giải thích. Sự thật vốn là thế mà, một lát lại thay khăn cho cô, một lát lại thử túi chườm nóng xem còn nóng không, sao có thể chuyên tâm luyện chữ được cơ chứ?"Viết lại!", đối mặt với những chữ xấu không thể tả này của anh, cô liền sinh ra cảm giác như gió thu vừa cuốn hết lá vàng vậy, giọng nói cũng không thể hiện chút tình cảm nào.
71 Kể từ ngày cuối cùng của đại hội thể dục thể thao cộng thêm cả chủ nhật nữa thì bọn họ có tận ba ngày để nghỉ ngơi. Cô ở nhà họ Tiêu luôn luôn yên lặng, Tiêu Thành Hưng lại bận rộn, Tiêu Thành Trác thì vân còn nhỏ, không có người nói, Khương Ngư Vãn cũng không tự nhiên chú ý đến việc cô có bị bệnh hay không, buổi tối hôm đó đã trở thành một bí mật giữa bọn họ.
72 Khi về đến nhà, mọi người cũng đã thức dậy, thấy anh từ bên ngoài đi vào cảm thấy thực tò mò, nhất là Tiêu Thành Trác, chỉ sợ bọn họ trốn đi chơi trò gì hay ho, bỏ quên cậu ta, cho nên liến tiến đến quấn lấy Diệp Thanh Hòa hỏi: "Chị à, hai người đi đâu vậy? Sao không cho em đi cùng?"Diệp Thanh Hòa cầm tay cậu bé, mắt lại nhìn Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn giải thích: "Cháu và anh hai cùng chạy bộ, buổi sáng không khí rất tốt, anh hai còn học thuộc được một bài khóa tiếng Anh nữa đấy? Bác trai, bác gái, quả thật anh hai phát âm tiếng Anh rất dễ nghe, chẳng khác gì MC trên kênh quốc tế cả.
73 Nụ cười trên mặt Tiêu Y Đình trong nháy mắt liền đình trệ. "Cái này. . . . . em gái à. . . . . . anh không bắt em đưa tiền đâu. . . . . . " Trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.
74 Kịch bản do Giang Chi Vĩnh chấp bút, có nội dung tương tự với Romeo và Juliet của Châu Âu, kết hợp với phiên bản Lương Chúc cổ đại, hơn nữa còn có yếu tố của cô bé lọ lem vô cùng hoa lệ.
75 Lúc đi vào phòng giáo vụ Tiêu Y Đình vẫn còn nắm lấy tay của Diệp Thanh Hòa, với chiều cao chệnh lệch trông bọn họ chẳng khác gì phụ huynh và học sinh cả.
76 Một câu không có gia giáo kia, khiến Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn mặt xanh như tàu lá. Nhà bọn họ chỉ có hai đứa con trai, đây là lần đầu tiên bị người ta nói không có gia giáo!Ánh mắt của Tiêu Thành Hưng bắn qua, tựa như muốn xé xác Tiêu Y Đình ra vậy.
77 "Thanh Hòa, thật xin lỗi. . . . . . ", giọng điệu của Tiêu Thành Hưng vô cùng khẩn thiết. "Bác Tiêu, cháu biết bác chỉ vô tình thôi, vốn là bác muốn đánh anh hai mà", Diệp Thanh Hòa nghĩ rằng ông đang xin lỗi mình vì chuyện cái tát kia, vội nói.
78 Bước chân của cô chợt khựng lại. Cùng lúc đó, nghe thấy anh gọi: "Em gái". Cô quay đầu lại, liền thấy anh cười cười lắc lắc món quà trong tay: "Chỗ này còn một món nữa".
79 Anh mím mím môi, nhìn cô chằm chằm, cô làm như vậy khiến cho cả đời này chỉ có thể cỡi rùa sao?"Anh không muốn! Đổi cái khác đi!", anh nhét con dấu vào trong tay cô, không cần con rùa! Kiên quyết không nhận!Hành động mờ ám của hai người họ bị Tiêu Thành Hưng qua kính chiếu hậu nhìn thấy rất rõ ràng, không nhịn được nói chen vào: "Thế nào không tốt sao? Quà tự tay làm là có ý nghĩa nhất, so với cái dấu bằng huyết kê mẹ con cho còn tốt hơn nhiều! Còn nhỏ tuổi, bản thân chỉ là tiểu ký sinh trùng, lại còn muốn dùng những thứ cao cấp hay sao? Tay nghề của Thanh Hòa thật không tệ, khắc thêm cho bác Tiêu một cái đi!".
80 Ngày hôm sau, khi Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình bước vào phòng học, hành động đầu tiên đó chính là đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Vương Triết. Khi nhìn thấy cậu thanh niên gầy gò, da hơi đen, đang ngồi thẳng tắp trên chỗ của mình thì hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.