41 Đối với Diệp Thanh Hòa, Giang Chi Vĩnh luôn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vì vậy liền mượn danh ban cán sự lớp để tra sơ yếu lý lịch của cô. Cậu phát hiện phần cha mẹ đều điền giống như của Tiêu Y Đình, về ngày sinh nhật, cũng chỉ viết tháng, nhỏ hơn cậu một tuổi.
42 Không có ai chú ý tới việc cô đã đến. Người anh hùng chiến thắng đang được đám đông vây quanh chuẩn bị lên đường trở về nhà, anh vừa mặc áo khoác vừa nói chuyện với bạn học chung quanh, hình như còn chưa phát hiện ra, một người học sinh như mình còn thiếu một trang bị —— đó chính là chiếc cặp sách.
43 Cô gái kia vừa mới dứt lời, tay liền thấy đau xót, cặp sách đã bị đoạt mất. Rồi sau đó liền nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Y Đình, trong chớp mắt đã quay ngược trở lại, hơn nữa còn đưa tay kéo Diệp Thanh Hòa đang ngồi bệt dưới đất lên hung hăng khiển trách: "Tôi nói này, sao cô lại đần như vậy chứ? Ngay cả con mèo, con chó cũng có thể khi dễ cô được? Lúc tôi không có mặt thì cô làm thế nào?".
44 Dĩ nhiên, cuối cùng Tiêu Y Đình vẫn không thể được như ý. Anh quay sang nhìn đôi mắt kính siêu quê mùa của Diệp Thanh Hòa, còn có cả đôi môi đang mím chặt dưới cánh mũi phập phồng, anh giận dữ ném sách xuống: "Không làm nữa!"Diệp Thanh Hòa lại không bị hành động này của anh hù dọa, càng không có ý khuất phục, cất vở bài tập toán đi, sau đó bắt đầu làm những bài tập khác.
45 Anh chưa bao giờ nói năng nhẹ nhàng, lời ngon tiếng ngọt với cô giống như giờ phút này: "Em gái Thanh Hòa thân ái, anh có việc gấp, thật, gấp đến cháy nhà chết người, cho tôi xin ít tiền có được hay không? Văn bản xin tiền tôi nhất định sẽ bổ sung.
46 "Xoay qua chỗ khác!" Ngón tay của cô đặt lên trên bàn phím, không cho phép anh nhìn mật mã. Anh cười hì hì nói: "Đừng. . . . . . em gái, hai chúng ta cùng.
47 Lão đại? Trữ Chấn Khiêm?Trữ Chấn Khiêm cũng không nói nhảm nhiều như Tả Thần An, vừa lên liền trực tiếp khai chiến. Trận đầu, Thanh Hòa còn có phần thắng, nhưng trận thứ hai và trận thứ ba cô đều thua.
48 Ba mươi giao ước! Diệp Thanh Hòa múa bút lên trang giấy, không hề dừng lại một giây nào. Anh thật hoài nghi, rốt cuộc cô đã từng viết ba mươi quy ước như thế này cho bao nhiêu người?"Được rồi, anh hai mời ký tên của anh lên đây”.
49 "Mật mã máy vi tính chứ mật mã gì! Diệp Thanh Hòa, cô đùa tôi à?!". Anh đứng phắt lên, nếu như không phải còn kiêng dè cô là con gái, lại còn vừa gầy vừa nhỏ, quả thật anh rất muốn đánh cô một trận! Đáng giận nhất là dám mang anh ra đùa giỡn? Hơn nữa còn là sau khi anh đã ký vào "Hiệp ước mất chủ quyền" kia nữa! Sau khi nhìn lại một lượt ba mươi điều khoản mà mình vừa đặt bút ký tên, lòng của anh liền cảm thấy đau đến rỉ máu!Đối mặt với vẻ mặt hung thần ác sát kia, vóc dáng nho nhỏ của cô có vẻ như mỏng manh vô lực, ngay cả Tiêu Thành Trác cũng bắt đầu lo lắng, trò chơi này có khác gì muốn lấy mạng Tiêu Y Đình đâu.
50 Càng nghĩ càng thấy khả năng rất cao!Phải nhớ Tiêu nhị anh là người thế nào, trong trường chính là một nam sinh phong lưu, hấp dẫn vô số các nữ sinh! Hoa khôi của trường, hoa hậu của lớp đều không thể chống lại sức quyến rũ của anh, cho nên một con nhóc hai lúa chính gốc sao có thể chống đỡ lại phong độ vô biên của anh cơ chứ?Nhưng.
51 "Đợi chút. . . . . . ". Diệp Hòa Hòa nghe anh nói liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô suy nghĩ một lát rồi nhìn anh nói: "Anh hai, chẳng lẽ anh cho là em thích anh sao?"Tiêu Y Đình chợt thấy thở phào nhẹ nhõm, cô chủ động làm rõ cũng tốt, tránh cho anh phải khó xử, lại nói, anh chưa từng thấy khó xử trước một cô nhóc như vậy bao giờ.
52 Người đó chính là Giang Chi Vĩnh. Từ lần Giang Chi Vĩnh tặng cho cô con dấu khắc bằng ngọc trở về sau hai người bọn họ rất ít khi tiếp xúc với nhau, tuy bình thường có nói mấy câu, đó cũng bởi vì cậu ta là lớp phó học tập, còn cô là tổ trưởng, có liên quan đến chuyện thúc giục nộp bài tập.
53 Tuy cô không muốn, nhưng Giang Chi Vĩnh lại rất kiên trì, cậu nói vì trời tối cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ không để ột cô gái một thân một mình về nhà, hơn nữa còn bảo đảm, chỉ đưa đến gần nhà họ Tiêu, tuyệt sẽ không gây thêm phiền toái cho cô.
54 Trước mặt Diệp Thanh Hòa là một đống lớn sách bài tập cùng với sách giáo khoa. Cô còn chưa ăn cơm tối, nhưng bữa tối của nhà họ Tiêu đã sớm qua, cô đang suy nghĩ, không biết có nên đi đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn không?Nhưng ý niệm này cũng chỉ vụt thoáng qua liền thôi.
55 Nhưng kì lạ là anh không hề nhắc tới chuyện mật mã, đoạt lấy đôi đũa từ tay cô, rồi nhẹ nhàng gắp lên một cái sủi cảo, đưa vào trong miệng. Đầu tiên liền cắn thử một cái, sau đó tỏ vẻ hưởng thụ cho vào miệng thưởng thức.
56 Diệp Thanh Hòa cảm thấy tức giận, không phải bởi vì hành động kia của anh, mà bởi vì chính bản thân mình. Tính tình của anh như thế nào cô đã sớm biết rõ ràng, nhất thời khinh thường nên mới bị mắc bẫy của anh, vô duyên vô cớ bị anh mang ra đùa giỡn.
57 Lúc này Tiêu Y Đình mới nhớ tới tối hôm qua Tiêu Thành Trác cứ một mực ngồi xem phim ma trên máy tính, mặc cho anh năn nỉ đến gãy lưỡi, tiểu tử này cũng không nhường máy vi tính cho anh.
58 Kỳ thi giữa học kỳ đã qua được hai ngày, trong hai ngày này Tiêu Thành Hưng cố tình đặc biệt bận rộn, không có thời gian hỏi tới tình hình thi cử của con trai, thật vất vả mới bớt chút thời gian về nhà ăn cơm tối, dĩ nhiên câu nói đầu tiên sau khi về đến nhà của ông chính là: "Đến đây, đến đây, hai người các con mau báo cáo xem kết quả thi như thế nào rồi, Thanh Hòa, con nói trước đi.
59 Anh cũng không hiểu, cô làm thế nào để đem những thứ vốn rất khô khan kia nhồi nhét vào trong đầu được?Cô đang ngồi lẳng lặng ăn sáng hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, chắc thấy không được tự nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn.
60 "Suỵt. . . . . . " Tiêu Y Đình giơ ngón tay giữa lên, đặt bên môi, hai mắt cẩn thận liếc nhìn bốn phía xung quanh một vòng, hạ thấp giọng nói: "Em gái à, sao lại nói thế chứ? Là chia sẻ! Chia sẻ đấy hiểu chưa? Hai chúng ta có quan hệ thế nào? Anh em! Không! Tuy không phải là anh em ruột! Nhưng so với an hem ruột còn thân hơn!".