Lời Nói Dối Chương 36: Chương 36
Chương trước: Chương 35: Chương 35
Editor: Gà
Máu đỏ tươi như đóa hồng bị nghiền nát, thấm ướt mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Không biết ai là người thứ nhất thét lên một tiếng, tiếp đó Đỗ Nhược cũng hét ầm lên: "Chị đã đẩy chị ấy xuống rồi! Cho dù chị Mộng Đình tranh giành học sinh ba tốt với chị thì chị cũng không thể đẩy chị ấy như thế!" Nói xong bình bịch chạy xuống lầu, ôm nửa người trên của Hồ Mộng Đình lên đặt trên đùi, lo lắng kêu: "Chị Mộng Đình, chị sao rồi? Mau gọi xe cứu thương, xe cứu thương!"
Hồ Mộng Đình đưa lưng về phía cầu thang thẳng tắp lăn xuống, đầu ngã càng nghiêm trọng, Đỗ Trình Trình nhớ đến tư thế ngã xuống, chỉ sợ xương cũng bị gãy.
Ở đó nhất thời ánh mắt vài người cũng nhìn Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình không thể nào hình dung được loại ánh mắt này, để đáy lòng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, càng lạnh hơn khi Đỗ Nhược nói câu ấy, vậy mà khi cô nhìn về Đỗ Nhược thì lại thấy Đỗ Nhược nghiêng mặt sang bên chỉ có cô mới có thể chứng kiến nụ cười quỷ dị ấy, trên người ả ta dính máu đỏ tươi của Hồ Mộng Đình, dính lên váy công chúa, trên tay đều là máu, cười như thế, như ác quỷ leo ra từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.
Cô cũng không biết thế nào trả lời một câu: "Không phải chị đẩy, em hãm hại chị!"
Nét mặt Đỗ Nhược đau đớn và không dám tin hét lớn: "Chị, lúc này chị còn muốn đùn đẩy trách nhiệm sao? Mau gọi xe cứu thương đo, hu hu hu hu, chị Mộng Đình sẽ chết sao? Thật đáng sợ, làm sao chị có thể đẩy chị ấy, chị ấy chỉ muốn nhận lỗi với chị thôi mà!"
Trong đầu Đỗ Trình Trình không biết thoáng qua điều gì, đáy lòng tràn đầy hồi hộp và hốt hoảng, nhưng biết bây giờ không phải lúc nói điều này, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương, lại vội vã nhìn vài học sinh vây bên cạnh nói: "Nhanh, mau đến ký túc xá xem có thầy ở đó không, nhanh đến phòng cứu thương kêu bác sĩ đến đây, kêu thầy cô đến đây!"
Cô làm trưởng lớp đã lâu, sau khi khôi phục tinh thần, lập tức an bài hiện trường, khí thế vốn có cũng xuất hiện, vài người nghe nói Đỗ Trình Trình đẩy Hồ Mộng Đình xuống, mặc dù tức giận, nhưng lại bị khí thế của cô áp đảo, phản xạ có điều kiện nghe theo lời cô.
"Đi gọi giáo viên!" Hai học sinh nghe Đỗ Trình Trình phân công vội vàng co cẳng chạy, vừa chạy vừa hô to: "Thầy ơi! Cô ơi! Có người bị thương, Đỗ Trình Trình lớp sáu ban A đẩy người ngã xuống lầu chảy thật nhiều máu!"
Đỗ Trình Trình nghĩ nghĩ muốn nói không phải cô đẩy, nhưng cô biết giờ phút này không phải lúc nói điều này, lại vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, kể loại tình huống này một cách đơn giản rõ ràng.
Chủ nhiệm lớp tan việc đang trên đường trở về, nhận được điện thoại của Đỗ Trình Trình thì vội vàng quay đầu xe lại, chạy về trường, còn vừa hỏi cô: "Ngã nghiêm trọng không? Gọi xe cứu thương chưa?"
"Chảy rất nhiều máu, đã gọi xe cứu thương, đã để cho người đến phòng y tế gọi giáo viên y tế!" Dù sao Đỗ Trình Trình mới mười hai tuổi, nói đến đây đã nghẹn ngào, nhìn khắp người Hồ Mộng Đình đầy máu và hôn mê bất tỉnh, tay hơi run, cho dù không phải cô đẩy, nhưng tình huống như thế vẫn làm cô sợ.
Cô nhìn vết máu trên đất, hít sâu một hơi, nói với hai bạn học trong lớp: "Nhanh, đến tủ vệ sinh của lớp tìm hai cái khăn lông khử trùng đến đây, nhất định phải sạch sẽ, Đỗ Nhược đừng động vào cậu ấy!"
Hai học sinh trực nhật bên cạnh cũng rất sợ, nghe vậy vội vàng chạy đi tìm vài cái khăn sạch sẽ đến, Đỗ Trình Trình cầm khăn lông muốn lau vết thương chảy máu cho Hồ Mộng Đình, dùng khăn lông ấn chặt vết thương, Đỗ Nhược thấy Đỗ Trình Trình đến, thì khóc hô to: "Chị! Chị đẩy chị Mộng Đình xuống lầu còn chưa đủ, còn muốn làm gì nữa? Em sẽ không để chị làm chị Mộng Đình tổn thương đâu!"
Dù Đỗ Trình Trình có ngu nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy ở đây chỉ có ba người họ, nếu không phải mình đẩy, hoặc Hồ Mộng Đình tự mình uốn éo rồi ngã xuống, còn một khả năng nữa chính là Đỗ Nhược đẩy, trực giác của cô chính là người sau.
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy Đỗ Nhược vô cùng kinh khủng, cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi, ả hận mình bao nhiêu, mới có thể dùng cách đẩy người vô tội xuống lầu như vậy để hãm hại mình, ả có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào hay không? Nếu. . . . . . Nếu Hồ Mộng Đình có chuyện gì. . . . . .
Cô hơi không khống chế được mà hét lớn với Đỗ Nhược: "Em câm miệng cho tôi!"
Sau đó cầm khăn sạch ấn vào vết thương của Hồ Mộng Đình, Đỗ Nhược lại cười quỷ dị với Đỗ Trình Trình, đột nhiên đứng dậy, ném nửa người của Hồ Mộng Đình vốn được ả ôm trong lòng xuống đất, nếu không phải Đỗ Trình Trình chụp nhanh, Hồ Mộng Đình vốn đã bị thương rất nặng sợ rằng còn phải bị thương nặng thêm, cho dù như thế, để cả người Đỗ Trình Trình đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt kinh dị nhìn Đỗ Nhược như nhìn kẻ biến thái: "Là em đẩy cậu ấy!"
Giọng nói của cô vô cùng khẳng định.
Đỗ Nhược lại kêu lên một tiếng, khóc lớn hơn: "Chị đủ rồi nha! Rõ ràng chị đẩy chị Mộng Đình xuống lầu, em chính mắt thấy được, chị còn nói do em, em chỉ gặp chị Mộng Đình có một lần, tại sao em phải đẩy chị ấy? Sao chị có thể ác độc như vậy?"
Đỗ Trình Trình ngẩng đầu tìm trên góc tường, nhưng không thấy camera.
Ở khu lầu giáo viên sao có thể gắn Camera chứ? Không phải là ký túc xá hoặc là nơi để đồ vật quan trọng gì.
Bác sĩ và giáo viên nhanh chóng chạy đến, bác sĩ phòng y tế xử lý đơn giản vết thương cho Hồ Mộng Đình trước, giáo viên hỏi chuyện gì xảy ra, Đỗ Nhược vội vàng khóc ròng nói: "Do chị đẩy, chị đẩy Hồ Mộng Đình xuống lầu!" Rồi lau nước mắt.
Đỗ Trình Trình cũng giải thích: "Không phải em làm!"
"Bọn họ đều thấy được, do chị đẩy, không tin thầy

Xem tiếp: Chương 37: Chương 37