1 Đã hai lần bị thức giấc đột ngột, Huyền hơi bồn chồn trong dạ nên bật dậy định uống một ly nước rồi dỗ lại giấc ngủ. Nhưng khi nhìn đồng hồ trên tường thì cô giật mình.
2 - Đây là. . . Huyền mừng rỡ: - Ba! Ba không sao chứ! Nhìn thấy con gái, ông Thiện hỏi ngay: - Hoa đâu? Lúc này Hoa cũng đã tĩnh, cô ngơ ngác: - Sao mình ở đây ba? Sao có cả Huyền nữa? Huyền ngại ở lại không tiện, nên giục: - Mình rời khỏi đây ngay, nguy hiểm lắm! Không biết là chuyện gì nhưng thấy thái độ của Huyền, ông Thiện và Hoa cũng phải nghe theo.
3 Nghe các con bàn với nhau làm cho lòng ông Thiện quặn đau. Đã lâu rồi, mỗi khi nhớ đến người vợ quá cố, muốn cúng bà thứ gì ông không dám nhắc các con, mà âm thầm mua về đặt lên bàn thờ rồi âm thầm khấn vái và tránh đi ngay.
4 Do không có mặt bà mẹ ghẻ ở nhà, nên chị em Huyền thoải mái hơn, họ làm bữa cúng khá nhanh. Đến giữa trưa thì thức ăn được dọn cúng khá thịnh soạn. Bát nhang bị cháy lúc sáng đã được thay tro mới và khi đốt lên đã cháy bình thường.
5 Hoa kể tới đây thì cảm giác lạnh cả người, Huyền hỏi: - Có phải mẹ không? Hoa lắc đầu: - Chị sợ quá không dám hỏi và run tay làm rơi ống nghe xuống! Nghe chị mình nói Huyền tiếc nuối: - Gặp mẹ mà chị không nói chuyện! Phải chi.
6 Mặc cho bà ta lớn tiếng thanh minh, nhưng các viên cảnh sát vẫn không tin. Đến lúc họ về rồi, bà ta lại trút giận lên chị em Huyền: - Lúc nãy đứa nào nói gì? Ông Thiện thì không muốn rầy rà trong nhà nên nói xuôi: - Đã không có chuyện gì thì thôi, bà đi thay đồ đi.
7 - Có chuyện gì vậy? Người hỏi và vừa bước vô là bà Kim Ngọc. Mụ Mai cứ tưởng người khách lúc nãy trở lại nên suýt kêu lên, chừng nhận ra người quen, bà ta dồn dập: - Bà không tới sớm một chút, cùng tôi.
8 Vừa định đỡ mụ ta dậy thì ngay sau lưng ông ta đã có người lên tiếng: - Để tôi, bà ấy do tôi chở đến, có lẽ do bị huyết áp. Người phu xe nhẹ nhàng bế xốc mụ ta lên, đi ra chiếc xích lô đậu sẵn.
9 Ông Thiện giờ mới dám nói với bà: - Tôi xin lỗi. Bà muốn xử sao tôi cũng chịu. Nhưng cái bóng như sương khói kia đã từ từ biến vào khoảng không ngoài vườn.
10 Ở vùng kinh xáng này không nơi nào đông khách bằng nhà Huyện Hỉ, bởi vậy chuyện một vài chiếc ghe bầu sang trọng ghé vào bến cùng lúc không phải là chuyện lạ.
11 Bà là tay khá sành sõi chuyện đeo vòng, nên chỉ loáng một cái, chiếc vòng đã nằm gọn ở cổ tay của Tuyết. Khiến cho Tuyết có muốn phản đối cũng không kịp, cô chỉ lí nhí: - Con không.
12 - Làm gì mà thừ người ra vậy? Giọng nói phía sau lưng làm cho Thông giật mình, quay lại và. . . há hốc mồm kêu lên: - Tuyết! Nhìn Tuyết bằng xương bằng thịt đứng trước mắt mà Thông cứ tưởng như mơ! Tuyết phải nhắc: - Không xách tiếp người ta chiếc va-li nặng nữa sao! Thông lúng túng đỡ lấy chiếc va-li lớn, lắp bắp nói: - Em.
13 - Ông ơi. . . Thím Tám nắm chặt tay ông, miệng muốn nói mà chẳng làm sao thốt nên lời. Chú Tám bình tĩnh hơn, hỏi lại: - Chắc là vậy không? Bảy Nô cả quyết: - Chính tui lặn mò được xác cô ấy mà.
14 Nhận ca trực lúc nửa đêm, nhưng suốt hơn một tiếng đồng hồ mà không có ca cấp cứu nào. Cả ê-kíp trực đều ngạc nhiên, quay sang chàng bác sĩ trưởng kíp trực, một cô y tá trêu chọc: - Con bệnh sợ bác sĩ Tuấn quá nên chẳng dám vô! Bấy giờ bác sĩ Tuấn mới ngẩng đầu khỏi tờ báo đang đọc, nhẹ cười rồi bước vô phòng riêng.
15 Người phụ trách hỏi ngay: - Phải một người nữ không? Trên phòng cấp cứu mới đưa xuống nhưng vẫn chưa có tên tuổi, nghe nói trong người nạn nhân không có giấy tờ tuỳ thân.
16 Đã từng đôi ba lần được Liên tặng ón ăn nấu sẵn, Tuấn đã ăn và công nhận là ngon và rất hợp khẩu vị nhưng anh vẫn ái ngại: - Cô Liên làm cho tôi ngại quá.
17 - Kìa, sao vậy anh Tuấn? Tuấn buông chiếc xe ra, hình như có người đở và cả anh nữa, Tuấn có cảm giác như mình ngã xuống và rơi vào vòng tay của ai đó.
18 Tuấn bắt đầu lo: - Giờ cháu phải làm sao chú Tùng Linh? Nhà viết sách tâm linh trầm ngâm một lúc: - Nhất thời, tôi cũng chưa thể nói cụ thể cậu phải làm gì có lẽ cậu vào nhà, giở cuốn sách của tôi, xem lại bài viết về "Sự giao hoà giữa hai thế giới", nó sẽ có ích trong trường hợp này.
19 Thuần hơi lúng túng: - Tôi. . . tôi không phải tới dự tiệc. Số là. . . Anh chợt nhớ lá thư nằm trong túi, nên lấy ra và mạnh dạn lên: - Có một lá thư gửi cho cô Yến Vĩ ở nhà này, nhưng bưu điện lại phát nhầm địa chỉ của tôi ở tận trung tâm thành phố.
20 Không hổ danh là thủ lĩnh, tứ nương cũng rót đầy một ly, hưởng ứng ngay: - Tiếp đại huynh! Sau ly đó, đến lượt hai cô chị, họ uống xong và tấm tắc khen Thuần: - Quả xứng danh đại huynh của bọn này, bội phục, bội phục! Trước sau Thuần uống đã chục ly, tuy chưa say, nhưng người đã bắt đầu lâng lâng.
Thể loại: Truyện Ma
Số chương: 8