21 - Đi đâu? Thằng Phú. . . Bỗng bà đấm mạnh vào vai của Thuần: - Mày ác lắm! Mày ở lại mà không cho nó cùng ở, để nó bỏ đi mất, đi biệt rồi! Thuần hoảng hốt: - Mà nó đi đâu? - Phải rồi, đến ngày đi chôn nó mà mày cũng không về, nên làm sao mày cứu nó ở lại được! Như nghe một tiếng sét đánh mang tai, Thuần kêu to: - Bác nói gì, ai chết? Thuần tốc chạy thẳng vào nhà và khựng lại khi thấy trên bàn thờ mới là bức ảnh chân dung của Phú! - Trời ơi! Giọng bà Lụa lạc đi: - Nó chết đã mấy tháng nay rồi, tại sao mày không hay? Thuần hỏi lại: - Bác nói sao? Phú chết bao giờ? - Còn hai ngày nữa là đủ bốn mươi chín ngày.
22 - Đúng là họ rồi! Thuần lặng người đi một lúc rồi mới cầm quyển sổ đó bước ra ngoài. Bà cụ vẫn còn đứng đó, bà hỏi ngay: - Cậu có tìm thấy gì không? Thuần đưa quyển sổ và nói: - Đây là kỷ vật của bạn cháu.
23 Nghe kể tới đâu Thuần lạnh người đến đó. Anh xót xa: - Dẫu sao cũng tội nghiệp họ. Bà Tư cũng đồng tình: - Chính vì thương họ nên tôi mới chịu đựng sự khống chế của họ, để giúp họ sống yên trong khu vườn này thôi, không ra ngoài phá phách thiên hạ.
24 Cơn bão vẫn chưa tan. Mới nắng ráo được một chút thì mây đen lại bao phủ, sấm chớp đầy trời. Rồi chỉ mươi phút sau cả bầu trời trở thành biển nước ào ào đổ xuống.
25 Con ma Sami đã ba đêm liền hành hạ Minh Kim như thế, song đến ngày thứ tư chẳng biết vì sao nó lại không đến. Ráng chút sức tàn Minh Kim bò lết ra đường rồi nằm vật ra dưới bóng một góc cây.