Lời Nói Dối Chương 37: Chương 37
Chương trước: Chương 36: Chương 36
Editor: Gà
Thật ra thì vốn không nghiêm trọng như thế, nhưng lúc Hồ Mộng Đình nằm dưới đất, Đỗ Nhược tự tiện di chuyển cô ta, còn nâng nửa người trên của cô ta lên, hơn nữa sau đó chợt buông cơ thể cô ta xuống, mặc dù được Đỗ Trình Trình tiếp được, nhưng vẫn khiến vết thương nghiêm trọng hơn.
Đỗ Trình Trình nghe bác sĩ nói xong cũng chán nản, tựa vào vách tường, cả người rét run từng đợt, hôm nay gặp phải chuyện vượt xa nhận thức của cô, cô không hiểu trên đời này tại sao có thể có loại người ác độc đến trình độ này, chơi một cái là một cái mạng, năm nay Đỗ Nhược mới mười tuổi, vậy mà có thể ra tay ác độc như vậy.
Cô hầu như đã xác định, Hồ Mộng Đình bị chính Đỗ Nhược đẩy xuống.
Bà Hồ chợt vọt đến chỗ Đỗ Trình Trình, khóc tiến lên đánh cô: "Là mày! Làm sao lòng dạ mày lại ác độc như vậy, hai đứa là bạn học mà, sao mày có thể đẩy con bé xuống, mày bồi thường cho con gái tao đi, đồ táng tận lương tâm!"
Không phải chuyện mình làm, cô sẽ không nhận, nên vội vàng tránh ra, trốn sau lưng ba, khuôn mặt nhỏ nhắn thắt chặt vô cùng nghiêm túc nhìn bà Hồ: "Không phải cháu làm, cháu không đẩy cậu ấy!"
Tất cả nắm đấm của bà Hồ đều đánh vào người Đỗ Thành Nghĩa, nếu tính tình đứa trẻ đó khôn khéo, thì giờ phút này cũng biết tránh trước, Đỗ Trình Trình cũng tránh không để bà Hồ đánh trúng, nhưng cô lại không chịu rời đi, nhất định phải rửa sạch cho mình mới chịu tránh ra, nhưng lúc này bà Hồ đã cho rằng do cô, đâu còn nghe lọt: "Em mày tận mắt thấy, chẳng lẽ em mày còn có thể đổ oan cho mày sao?"
"Bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng, bây giờ nên đợi bác sĩ ra nói sao đã, con bé ở bên trong, ồn ào ảnh hưởng đến bác sĩ làm giải phẫu." Đỗ Thành Nghĩa nói một câu khiến bà Hồ an tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn như đao khoét trên người Đỗ Trình Trình.
Đỗ Thành Nghĩa vội vàng bày tỏ, tất cả tiền chữa bệnh cho Hồ Mộng Đình sẽ đều do ông bỏ ra.
"Vốn chính là các người phải bỏ ra!" Ánh mắt bà Hồ hận không thể ăn quách hai cha con này: "Nếu không phải con gái ông yêu tinh hại người, sao con gái tôi sẽ ở trong bệnh viện, nếu có chuyện gì, đừng mơ tôi sẽ bỏ qua cho mấy người!"
Đỗ Trình Trình cũng không quản bà Hồ nghĩ thế nào, cầm điện thoại di động muốn báo cảnh sát, cô tin cảnh sát thường xuyên phá án nhất định có thể tra ra được, cô đã từng xem một phim truyền hình về phá án, trong đó có một luật sư bày ra tất cả chứng cứ xác thật, lợi dụng phạm nhân lúc đi tiểu thì đến mở đèn giết người, khoảng cách từ giường đến WC không hề có liên quan, suy đoán trong thời gian ngắn ngủi như thế bị cáo không thể nào hoàn thành sự kiện giết người này, cô tin dựa vào chỗ các cô đứng, cảnh sát cũng có thể trả lại trong sạch cho cô.
Điện thoại bị Đỗ Thành Nghĩa lấy đi, Đỗ Trình Trình không hiểu ngẩng đầu: "Ba, đưa điện thoại cho con...con phải báo cảnh sát, chuyện không phải do con làm, con tuyệt đối không chịu tiếng xấu thay người khác!"
Dù do cô làm, hay Đỗ Nhược làm, Đỗ Thành Nghĩa cũng sẽ không để cô báo cảnh sát, hai người này đều là con gái ông, mà sau khi ông hiểu chuyện đã xảy ra, biết hiện giờ tất cả đều nhắm vào Đỗ Trình Trình, chứng cứ cũng không có lợi cho cô, không nói không có ai thấy không phải cô đẩy, Đỗ Nhược lại khẳng định rằng tận mắt thấy Đỗ Trình Trình đẩy Hồ Mộng Đình xuống, ngay cả Đỗ Trình Trình hoài nghi nói do Đỗ Nhược đẩy Hồ Mộng Đình, đều khó thuyết phục.
Thứ nhất, Đỗ Nhược và Đỗ Trình Trình là chị em ruột, tại sao ả lại muốn hãm hại chị ruột mình, huống chi Đỗ Nhược mới mười tuổi, làm sao có thể nghĩ đến cách này để hại chị? Đây thật không thể tưởng tượng nổi.
Thứ hai, Đỗ Nhược và Hồ Mộng Đình không có bất kỳ mâu thuẫn và xung đột về lợi ích nào, trước đây hai người cũng chỉ gặp mặt một lần, mà từ lời của Đỗ Nhược, tất cả mọi người đều biết Đỗ Trình Trình và Hồ Mộng Đình có mâu thuẫn, càng vì chuyện học sinh ba tốt tạo thành quan hệ

Xem tiếp: Chương 38: Chương 38