41 Nếu người ta không cảm nhận được thời gian, chẳng khác nào oan hồn đang vất vưởng trong cõi địa ngục a tỳ, bị Thánh cô Ngũ Phương Đài nhốt trong bí cung, Tiểu Quân cũng như oan hồn đó.
42 Chung quanh bãi bằng có mười ngôi nhà mồ đã được dựng những hàng cột treo hắc kỳ tạo ra không khí u ám, khủng bố. Vừa thấy Tiểu Quân, Nhất Phàm đại sư và Trương Huyền tổ xăm xăm tiến đến trước mặt chàng.
43 Tiếng chim ríu rít bay về tổ, những cánh vạc đã yên vị trên những tàn cây cổ thụ trong vùng tử địa bí cung. Ánh dương quang chìm hẳn xuống trời tây để bóng tối trùm xuống vùng tử địa bí cung.
44 Song tình ngáp dài, họ chẳng biết sao cơn buồn ngủ ập đến nhanh như vậy. Cả hai chưa kịp nghĩ mình vừa bị trúng mê hương thì đã đổ kềnh ra mái hiên, há miệng ngáy pho pho.
45 Tiểu Quân và Song tình đến thư phòng của Lập Cư, ánh sáng bạch lạp trong gian phòng của Lập Cư hắt ra ngoài cửa sổ, Tiểu Quân nói với Song tình:- Hai người thấy chưa.
46 Tiểu Quân không thể ngờ được gã Hắc y nhân che mặt này có thể thi triển "Lôi âm ma công", môn công phu bí truyền của Diên Hồng phái. Vừa rồi chàng đã dụng đến chín thành công lực, phát tác đàn chỉ thần công.
47 Vương Túc Lệ đứng nhìn Tiểu Quân không chớp mắt. Nàng nghiêm giọng nói:- Xảo quỷ ! Có bao giờ ngươi nghĩ đến cái ngày này không ?Tiểu Quân gật đầu:- Có chứ - Nghĩa là sao.
48 Tiểu Quân vừa đi vừa nghĩ:"Chẳng lẽ là Đỗ Hạo Thiên ? Đỗ Hạo Thiên chết rồi kia mà. Không lẽ y chỉ giả vờ chết sao. Nếu y giả vờ sao Thúy Ngân Đài dụng kim thọc hai con ngươi của gã mà gã vẫn bình nhiên như một xác chết.
49 Trong tình huốn lưỡng đầu thọ địch, Tiểu Quân không khỏi lúng túng. Chàng nghĩ thầm:"Nếu như mình phải đối đầu một lúc với Đỗ Hạo Thiên và Ngũ Phương Đài, xem ra hôm nay Xảo quỷ khó mà giữ được cái mạng nhỏ.
50 Ngũ Phương Đài cắp Tiểu Quân rời khỏi tiểu xá, băng trở ra ngoài tử địa. Hai người dừng chân bên tòa nhà bát giác dùng làm nơi nghỉ chân mà mới ngày nào Tiểu Quân đã dừng bước.
51 Ngôi cổ miếu nằm tọa lạc trên một khu đất trống. Nó không lớn lắm, nhưng vẫn có vẻ uy nghi thần bí. Thất Thất ngồi dưới mái hiên, dõi mắt nhìn vê hướng Thất sơn.
52 Một chớp đỏ sáng rực lóe lên, ánh chớp đỏ đó tưởng như thoát ra từ dưới địa phủ vụt bay ngược lên không trung. Tất cả mọi người đều sững sờ. Không khí trong tòa cổ miếu như cô đặc hẳn lại , mọi người ngửi được mùi tử khí.
53 Tiểu Quân vừa nghe giọng nữ nhân đã phấn chấn hẳn lên. Chàng buột miệng nói:- Thúy Ngân Đài. . . . Hay quá. . . . Không ngờ nàng lại đến đây. Tiểu Quân bước đến bên Ngân Đài:- Tiểu Linh, Sư Sư, Cúc Cúc và Trân Trân đang ở đâu ?Ngân Đài nhếch mép:- Tiểu Quân lo lắng cho những người đó à ? Đừng lo lắng quá như vậy.
54 Phong Vân tiểu xá. Gian tiểu xá tọa lạc trên một bãi bằng lưng chừng sườn núi Thất sơn, nằm về hướng tây. Đó là tòa tiểu xá duy nhất được thắp những ngọn đèn lồng sặc sỡ mỗi lúc đêm về, và cũng chỉ có căn tiểu xá này được canh phòng nghiêm ngặt, mặc dù bất cứ tên thuộc nhân nào của Kim sa phái cũng đều biết đó chỉ là gian nhà của Vương hộ tướng Vương Túc Lệ.
55 Tiếng đàn tỳ bà réo rắt cất lên từ ngôi nhà bát giác, âm điệu của tiếng đàn đó nghe thật là não nề ai oán. Tiếng đàn như oán trách người nào đó, và cũng gợi cho người nghe một thân phận vốn đã chịu nhiều nổi xót xa đọa đày.
56 Đôi tuấn mã đã uể oải sau những đoạn đường lầy lội. Có lẽ chúng đã dụng đến những sức lực sau cùng, để cố lôi cỗ xe tiến về phía trước. Ngọn Chung Nam sơn xa xa, ẩn hiện trong những đám mây trắng trôi dật dờ.
57 Cánh cửa thạch môn từ từ xoay tròn cho đến khi ngừng hẳn, Đỗ Hạo Thiên trong trang phục kim y đĩnh đạc bước ra thì Vương Túc Lệ xướng lên:- Kim Sa thánh quân phước tợ Nam sơn, sống dư Đông hải.
58 Đêm Chung Nam Sơn giá lạnh, và sương phủ dầy đặc. Đêm Chung Nam Sơn tĩnh mịch và im lìm. Có thể nói đây là một chỗ tĩnh lặng êm đềm, và mặc tưởng. Chính lớp sương giá phủ xuống khiến Tiểu Quân bừng tỉnh.
59 Đỗ Hạo Thiên ngồi chễm chệ trên chiếc ngai sơn son thếp vàng. Chiếc ngai đó không chạm hình bốn con vật Tứ quí, mà lại chạm những hạt xúc xắc vô cùng tinh xảo.
60 Tiểu Quân cùng với Tiểu Hồng ghé vào một khách điếm lúc ánh dương quang vừa lặn xuống trời Tây. Lần đầu tiên bước ra ngoài giang hồ, Tiểu Hồng như một cô bé ngây ngô, đến đâu cũng thấy những điều lạ mắt.