21 Ngày 29 tháng 1, tiết Nguyên Tiêu qua đi không bao lâu, tiết trời giá rét đông lạnh.
Hôm đó lại vừa lúc gặp đúng ngày tiểu tuyết, tuyết đọng đầy trên mặt đất khó đi, thấy thế nào cũng không phải là ngày phù hợp với việc xuất hành.
22 Trong phòng của Hồ Ánh Nguyệt truyền ra tiếng người động thủ.
Hồ Ánh Nguyệt biến sắc, chỉ đành giận dữ liếc nhìn quý phu nhân một cái rồi phóng vội về hướng phòng mình.
23 Đêm đó khi Lộ lão gia tỉnh lại liền lệnh Thập Lục chuẩn bị văn phòng tứ bảo* (*gồm bút, giấy, nghiên, mực).
Thập Lục nghiêng đầu qua. . . , tò mò nhìn Lộ Tinh Thiên mở ra một tấm da dê có những đường chỉ phương hướng dưới ánh sáng dịu của của ngọn nến.
24 Thập Lục biết lão gia vẫn có liên hệ với các ảnh vệ, có điều cho đến lúc chính mắt nhìn thấy Thập Nhất quỳ gối trước mặt bảo chủ, y vẫn sửng sốt một chút.
25 “Ngươi lại đang nghĩ chuyện gì?”
"Ta nghĩ, ngươi cố ý bát nháo chống lại Hỏa Thần giáo chẳng lẽ không phải vì muốn gặp lại người kia. " Cái kẻ ở Nam Nhạc trước mũi lão gia bắt người còn lông tóc vô phương, không để lại một chút dấu vết.
26 "Nê cô nương, thật có lỗi tại hạ đến chậm, trên đường có chút việc trì hoãn. . . Nê cô nương?"
Chưởng quầy cúi lưng, lại đón tiếp ba vị khách nhân ân cần vô cùng.
27 Đây là một cứ điểm bí mật của Lộ gia bảo tại Hổ Lạc trấn, một xưởng nho nhỏ chuyên làm đậu phụ.
Không ai vì sự xuất hiện của Lộ Tinh Thiên cùng Thập Lục mà tỏ ra kinh hoảng, người phụ trách xưởng thực hiện thẩm tra đối chiếu thân phận của họ xong bèn đưa họ đến mật thất chờ.
28 Ngủ lại một đêm ở xưởng làm đậu phụ, ngày hôm sau hai người lại lên đường. Lần này, Lộ Tinh Thiên hoàn toàn khôi phục gương mặt cũ.
Thập Lục nhìn lại xưởng làm đậu phụ sau lưng, biết từ nay trở đi cứ điểm này sẽ hoàn toàn biến mất.
29 Trung niên nam nhân nắm cổ tay cụt lủn, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt lão bà ngồi dưới đất cũng chẳng tốt hơn sắc mặt của gã trung niên nam nhân là boa, tựa như muốn ngất mà không ngất được.
30 Ngoài mặt Lộ Tinh Thiên thản nhiên nhưng trong lòng hắn thì không bình tĩnh được như vậy.
Lần này đi Long Vương Sơn, không ai biết rõ có bao nhiêu nguy hiểm bằng hắn.
31 Không đợi đối phương kịp nhận ra, hai người đã giết hết phân nửa số nhân mã, nhưng có một chuyện Lộ Tinh Thiên không dự kiến được là, trong số những kẻ mai phục có cả Trung Châu Nhất Đao cùng Độc Chi Thù.
32 "Thập Lục, ngươi lại gọi ta là lão gia. "
Ôm lấy Thập Lục, cũng không biết là giải thích cho ai nghe, mắt nhìn về phía đỉnh núi chìm khuất trong bóng đêm, mỉm cười, Lộ đại bảo chủ nói: “Lộ gia bảo mất gần hai mươi năm công phu bồi dưỡng ngươi, ta đây thân là bảo chủ cũng không thể để ngươi cứ như vậy dễ dàng chết đi.
33 Cửa vào Huyền Thiên đại điện bị người một cước từ bên ngoài đá văng ra.
Cánh cửa lủng lẳng phát ra những tiếng lay động chi nha chi nha khó nghe, nửa ngày, rốt cục nghe được có người run run thốt hỏi một câu.
34 Nếu được xưng là đệ nhất, khẳng định y có chỗ hơn người. Nếu Kim mập đã an bài y ở trong này, hiển nhiên tin rằng tay sát thủ này có thể khiến hắn phải lao đao, thậm chí so với gã tự thân xuất mã còn hữu dụng hơn.
35 Cơ hồ nghe được một câu như thế, không ai có thể tự chủ mà không quay đầu về phía sau nhìn lại.
Ngay trong nháy mắt này, Thập Lục cùng Lộ Tinh Thiên đồng thời tung người lên, không phải hướng ra phía ngoài, cũng không phải hướng vào phía trong, mà là hướng lên phía trên!
Đỉnh điện rách nát của Huyền Thiên đại điện thủng ra một lỗ lớn, bụi cát rơi đầy xuống đầu những người còn đang đứng phía dưới.
36 Tấm vải đơn bạc vì gió núi lạnh căm mà dính sát vào đôi chân của Thập Lục.
Từ thắt lưng đến mông, từ mông đến đôi chân thẳng tắp, lớp vải mềm mại hoàn mỹ bó sát theo từng đường cong thon dài kiện mỹ* trên hạ thân của Thập Lục.
37 Thập Lục vì đói mà tỉnh. Vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thịt nướng ngào ngạt, y thèm, bụng réo vang lục bục.
Mở to mắt, mất cả nửa ngày thích ứng mới từ trong trạng thái choáng khôi phục trở lại.
38 Giữ lấy y! Lột trần y! Làm y đến chết!
Thứ dâm đãng này đang chờ hắn đến!
Xem đi, cặp mắt nhìn như thành thật kia chính là đang phát ra ướt át thủy quang, một bộ dáng khẩn cấp muốn bị hắn xỏ xuyên, bị hắn làm!
Ngay cả quần áo.
39 Ngay từ đầu y còn nhờ máu xông não mà nói, có điều đang nói lại nhìn đến sắc mặt Lộ lão gia càng lúc càng khó coi, lá gan cũng dần dần thu nhỏ.
Y lại đã quên tôn chỉ cao nhất của một kẻ thân là ảnh vệ─ nhẫn nại! Nhẫn hết thảy những gì là người không thể nhẫn, mới có thể trở thành ảnh vệ vĩ đại, đạt được hiệu quả lớn nhất trong phòng thủ và tấn công địch.
40 Thập Lục thống khổ không chịu nổi.
Con mẹ nó, sao ta có thể bất hạnh đến vậy! Thích phải loại hỗn đản này!
Sớm biết. . . Nên thừa dịp hắn thượng ta, ta liền một đao đâm chết hắn! Đỡ phải chịu cái vạ này!
Mặc kệ trong lòng mắng to như thế nào cũng không giải quyết được nỗi thống khổ của thân thể.