41 Bọn họ cùng Lộ Cửu hội hợp ở phía ngoài Đường Minh trấn.
Lộ Tinh Thiên nghiêng người dựa vào lòng Thập Lục, khép hờ hai mắt, phía dưới mắt không thể che dấu quầng thâm.
42 Thập Lục vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt tạm thời y không muốn nhìn thấy.
"Có não cũng như không! Ngu ngốc! Đồ con lợn! Quân bịp bợm giang hồ!"
Thập Lục để mặc cho hắn mắng, thầm kỳ quái sao không thấy lão gia ở quanh đây.
43 Đến tháng sáu, vết sẹo trên mặt Thập Lục đã hoàn hảo.
Vết sẹo đã chỉ còn là một vết mờ nhưng Thập Lục vẫn cảm thấy được đôi khi từ trên nét mặt của lão gia y vẫn nhìn ra được biểu tình đau lòng hối hận.
44 Đến tháng sáu, vết sẹo trên mặt Thập Lục đã hoàn hảo.
Vết sẹo đã chỉ còn là một vết mờ nhưng Thập Lục vẫn cảm thấy được đôi khi từ trên nét mặt của lão gia y vẫn nhìn ra được biểu tình đau lòng hối hận.
45 Ngày hai mươi chín tháng Sáu. Thần Viện, trên cây hải đường.
Bổn tọa muốn giải quyết ngươi rất đơn giản, nhưng ta căn bản không cần phải động thủ.
Một tay đặt ở sau đầu, phóng chân dài dựa vào một cành cây, Thập Lục hái một mảnh lá cây đặt ở trong miệng nhấm nuốt.
46 Cách thời gian ước định trên thiệp mời còn gần một tháng, đến thành Tấn Dương cũng muốn nửa tháng có thừa, nhưng cố tình Lộ lão gia lại là một người thích hưởng thụ nên hắn quyết định định ngay hôm đó lên đường, ngồi xe ngựa mà đi.
47 Một chút một chút, ký ức rốt cuộc mở ra cho y một ô cửa sổ.
Y nhớ ra, y nhớ ra tất cả những gì liên quan đến người kia!
Người kia là vị công tử mặc áo trắng mà y cùng lão gia từng chạm mặt.
48 Khi đến đây, y cùng lão gia ngồi trong xe ngựa.
Lúc trở về, y ngồi trên lưng ngựa, đi theo bên xe ngựa có lão gia ngồi trong.
Ở phía sau xe ngựa của lão gia còn có một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ, trong xe là Vô Danh công tử mang bệnh chưa lành.
49 Trong sự mông lung, y cảm giác có người tiến lên giường của y.
Cảm giác quen thuộc rõ ràng khiến y an tâm.
Người đến mở ra vạt áo của y, hôn môi y.
50 Biểu tình của Thập Lục không thay đổi, chủ động để hai tay sau lưng, để thủ vệ áp giải về phía đại sảnh, nơi Lộ gia bảo xử lý chuyện quan trọng.
Ngay từ đầu, Lộ Võ đã dùng ánh mắt hướng về phía y ngầm thông báo chuyện gì đó, khi sắp đến đại thính, tay hắn trên người Thập Lục thoáng lỏng rời.
51 Sắc mặt Thập Lục trắng bệch, nhưng không ai có thể nhìn ra điều đó.
Y chỉ biết Tiểu Cửu nhảy ra khẳng định không có chuyện gì tốt!
Ngươi xem, ngươi xem, y muốn lưu lại trong lòng lão gia một hình ảnh tốt đẹp duy nhất cũng không được.
52 “Muốn chết? Sao không hỏi xem ta có đồng ý hay không?”
Điểm liên tiếp vài huyệt đạo của y, nhưng dường như phát tiết vẫn còn chưa đủ, Lộ bảo chủ không ngừng lấy tay mãnh trạc* lên ngực y.
53 Bất tri bất giác, mùa đông đã qua đi, ánh nắng rực rỡ hé lộ là lúc cây hải đường lâu năm trong Thần Viện lại bắt đầu kết những nụ hoa nho nhỏ.
Gió xuân ấm áp phe phẩy giục người mơ màng buồn ngủ, Lộ quản gia tận tâm làm hết phận sự lại thực cần cù chạy tới hỏi Lộ đại bảo chủ về việc chức vụ và đãi ngộ của Thập Lục.