21 CHƯƠNG 20 (CHÍNH VĂN HOÀN)
Sau hôm đó, hoàng đế vốn luôn chăm lo triều chính lại bãi triều, nghe nói là vô tình cảm phong hàn, nhưng khi hoàng hậu mời thái y đến bắt mạch, hoàng đế lại không cho.
22 CHƯƠNG 21: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 1
U Minh cốc, tia nắng mặt trời buổi sớm chậm rãi buông mình trên các song cửa Thiên Diệm các, Liễm Diệm xoa xoa mắt, thoả mãn vươn người.
23 CHƯƠNG 22: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 2
Hai người một đường thi triển vô cùng khẩn trương, xan phong túc lộ, lộ trình lẽ ra cần một tháng mà chỉ trong vòng ba bốn ngày đã tới được kinh thành, hai người dừng bước, quay sang nhìn nhau.
24 CHƯƠNG 23: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 3
Liễm Diệm vội vàng phóng ra một thanh ngân châm dùng để châm cứu, đánh rơi chủy thủ trong tay Ly, Ly sửng sốt một lát, rồi lại tung chưởng phách về phía đỉnh đầu của mình.
25 CHƯƠNG 24: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 4
Ngoài điện, mấy vị phi tần không chịu cho nội thị lấy máu, đang khóc lóc ầm ỹ đòi gặp hoàng thượng, Tả tướng cau mày, không nói một lời.
26 CHƯƠNG 25: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 5
Bên ngoài Bàn Long điện, các quan thần đã quỳ lâu đến mức đầu váng mắt hoa, quốc cữu cũng đang quỳ, thầm nghi ngờ, vì sao đã qua mấy canh giờ vẫn chưa thấy ai đi ra báo tin tử của hoàng đế a?
Đột nhiên một trận âm thanh rầm rộ cắt ngang dòng suy tư của hắn.
27 CHƯƠNG 26: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 6
“Thiên ca ca, chúng ta cũng hồi phủ đi!” Không chờ Ứng Nhược Thiên trả lời, Liễm Diệm đã ôm hắn lên, tiến ra khỏi Bàn Long điện.
28 CHƯƠNG 27: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 7
Liễm Diệm và Ứng Nhược Thiên ăn sáng xong, đang ngồi uống trà tán chuyện, thì đột nhiên Liễm Âm mang một chậu hoa trông có vẻ kỳ lạ tiến tới.
29 CHƯƠNG 28: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 8
Một ngày đẹp trời , Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên tiến cung thăm Liễm Trần , khi đến cửa thuận miệng hỏi một tên nội thị :
.
30 CHƯƠNG 29: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 9
.
Hôm ấy , Liễm Diệm lại kéo Ứng Nhược Thiên đến thăm Liễm Trần. Vừa bước vào Bàn Long điện thì liền thấy bọn Trần phi , Ngọc phi cùng Hiên Viên Lưu trò chuyện , đúng lúc Ngọc phi nọ hướng Hiên Viên Lưu mà nói :
.
31 CHƯƠNG 30: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 10
Một ngày đẹp trời nọ , Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách phủ tể tướng , cùng lão nhân gia vừa uống trà vừa bàn luận gia sự thì bỗng nhiên có tên hạ nhân chạy vào hồi báo :
.
32 CHƯƠNG 31: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 11
Chứng kiến cảnh tượng ấy , võ lâm nhân sĩ ai nấy đều không khỏi rùng mình. Thế mà ba tiểu bảo bảo nọ lại có vẻ vô cùng cao hứng , tuy bị treo lơ lửng nhưng miệng lại không ngừng phát ra tiếng cười khanh khách.
33 CHƯƠNG 32: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 12
Đám võ lâm nhân sĩ sau khi níu kéo được tia hi vọng sống cuối cùng mới chợt nhớ đến các con tin đang bị Tiết Thần Y giam giữ.
34 CHƯƠNG 33: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 13
Liễm Diệm vốn có ác cảm với đám người trước mặt , lúc bấy giờ thấy họ cung kính như vậy nên cảm thấy có chút ngượng , bèn khoát tay nói :
.
35 CHƯƠNG 34: TỪ DIỆM VƯƠNG THÀNH DIÊM VƯƠNG – 14
Liễm Diệm cắm đầu lao như điên về phía Hàn Sơn biệt uyển rồi xông thẳng vào sương phòng , sau đó ngồi bệt xuống đất , đầu gục trên giường ủy khuất thầm nghĩ :” Ô ô ô ! Thiên ca ca của ta cư nhiên lại đi hôn cái tên Nghiêm Thiên Vũ ! Huynh ấy nhất định là vẫn còn nhớ đến nam sủng kia , đúng rồi , lúc nào cũng là huynh ấy khuất dưới thân ta , cho nên ắt hẳn là không cam lòng a !”.
36 CHƯƠNG 35: PHIÊN NGOẠI – NHA HOÀN KỂ CHUYỆN
Ô Ta là nha hoàn của Diệm vương phủ , ta hôm nay chính là muốn tố cáo Diệm Vương gia nhà chúng ta , Vương gia ngài ấy , ngài ấy hảo đáng ghét a , mỗi lần hồi phủ việc đầu tiên làm chính là cùng Vương phi mỹ nhân hoan ái , hơn nữa còn làm lâu thật là lâu nha ! Khiến cho Vương phi mỹ nhân đáng thương đến đi cũng không vững nữa , ta thực muốn chạy lên dìu mỹ nhân , ô chính là ta không dám nga ! Nhớ lần trước Vương Tứ nhìn Vương phi mỹ nhân nhịn không được chảy một giọt nước miếng , kết quả bị Vương gia bắt gặp , cũng không biết Vương gia dùng phép gì mà Vương Tứ kia hơn một tháng mồm không ngậm lại được , đáng thương thay , cả tháng đó hắn cũng chỉ có thể khổ sở húp cháo , Vương Tứ vốn đã rất gầy nay lại còn gầy thêm !
.
37 CHƯƠNG 36: PHIÊN NGOẠI – ĐỨA BÉ KHÔNG MUỐN MANG HỌ HIÊN VIÊN
U Minh cốc , hoa viên ngào ngạt hương thơm , muôn hoa khoe sắc khắp nơi , cánh bướm chập chờn trong gió.
38 CHƯƠNG 37: PHIÊN NGOẠI – BẢO BỐI KHÔNG ĐÁNG YÊU
[ Hậu hoa viên Diệm vương phủ ]
.
Minh chủ bá bá !
.
Liễm Diệm xoay người thì thấy một nam hài chừng mười tuổi khuôn mặt thanh tú đang ngượng ngùng đứng ở phía sau.