Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Liễm Diệm Cầm Hoan Chương 38: Phiên Ngoại – Bảo Bối Không Đáng Yêu

Chương trước: Chương 37: Phiên Ngoại – Đứa Bé Không Muốn Mang Họ Hiên Viên



CHƯƠNG 37: PHIÊN NGOẠI – BẢO BỐI KHÔNG ĐÁNG YÊU

[ Hậu hoa viên Diệm vương phủ ]

.

Minh chủ bá bá !

.

Liễm Diệm xoay người thì thấy một nam hài chừng mười tuổi khuôn mặt thanh tú đang ngượng ngùng đứng ở phía sau .

.

Có chuyện gì nào ?

.

Liễm Diệm mỉm cười đáp còn tiểu nam hài nọ hai tay vặn vẹo góc áo , cả mặt đỏ bừng nói :

.

Minh chủ bá bá , ta , ta tên Húc Tuyết Thanh , vừa nãy Diệu Nhật ca ca bảo muốn thú ta !

.

Gương mặt Liễm Diệm tức thì đen một mảnh , thoáng thấy vẻ sợ sệt của tiểu hài tử bèn vội mỉm cười trấn an :

.

Ngươi không cần sợ a , đợi lát nữa bá bá nhất định xử phạt hắn , xem hắn sau này còn dám nói càn nữa không ! – Nói xong liền xoay người đi .

.

Húc Tuyết Thanh thấy vậy liền khẩn trương kéo hắn lại , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như gấc thẹn thùng nói :

.

Minh chủ bá bá , xin người đừng trách tội Diệu Nhật ca ca , ta , ta chính là muốn gả cho huynh ấy a !

.

Liễm Diệm nhất thời cằm rớt xuống đất , lại nghe tiểu hài tử nói tiếp :

.

Sở dĩ ta tìm gặp Minh chủ bá bá , là bởi vì Diệu Nhật ca lúc nãy quên hỏi tên ta liền chạy đi , lỡ như sau này không tìm được ta thì làm sao ? Giờ ta nói cho ngài tên của ta , ngài phải nhớ thật kỹ , phòng trường hợp Diệu Nhật ca ca quên a ! Ta tên Húc Tuyết Thanh , là thất đệ tử của chưởng môn phái Thiên Sơn . Thỉnh Minh chủ bá bá nhất định phải nói lại cho Diệu Nhật ca ca ! – Dứt lời liền đỏ mặt chạy biến .

.

Liễm Diệm cứ thế mà đứng sững sờ cả buổi , vừa lúc Ứng Nhược Thiên nhanh nhẹn đi tới , thấy người nọ bộ dạng ngây ngốc bèn cười hỏi :

.

Diệm Vương gia của chúng ta làm sao vậy ? Hôm nay là sinh thần thứ ba mươi của đệ , thái thượng hoàng cùng hoàng thượng , còn có văn võ bá quan , võ lâm đồng đạo đều đến chúc mừng , đệ tính cứ như vậy mà trốn ở đây không đi xã giao à ?

.

Liễm Diệm liếc người kia một cái đầy trách móc :

.

Thiên ca ca , người ta còn không phải là vì đi tìm huynh sao , chỉ cần chớp mắt liền không thấy người , hại ta tìm khắp nơi !

.

Ứng Nhược Thiên hơi nhíu mày đáp :

.

Đệ biết ta không quen xã giao , chốn đông người rất phiền phức .

.

Thiên ca ca ! – Liễm Diệm lao vào ôm chặt thắt lưng Ứng Nhược Thiên , nũng nịu cọ cọ vào người y – Ta biết huynh không thích náo nhiệt , nhưng đừng bỏ đi giữa chừng vậy chứ !

.

Ngươi a , đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn hoàn một tiểu hài tử ! – Ứng Nhược Thiên mắng yêu .

.

Ta vẫn hoàn tiểu hài tử ? – Liễm Diệm không phục cãi lại – Huynh thử hỏi mọi người xem ai mới là lão đại ?

.

Ứng Nhược Thiên từng dùng qua nhân sâm ngàn năm , dung mạo gần như không hề thay đổi , ngược lại Liễm Diệm bây giờ đã lộ vẻ lão thành , ngày một thêm uy nghiêm khí phách , nhìn qua thực sự chững chạc hơn Ứng Nhược Thiên rất nhiều .

.

Người nọ bèn mặt dầy đề nghị :

.

Thiên ca ca , hay từ giờ ta gọi huynh là Thiên đệ đệ nga !

.

Ứng Nhược Thiên liền tặng hắn một cái liếc xéo , thở dài mắng :

.

Đệ a ! Ngay cả một chút đứng đắn cũng không có !

.

Nói xong liền sủng nịch búng nhẹ vào trán người kia .

.

Liễm Diệm thuận thế ngậm lấy ngón tay y , ôn nhu mút vào , một luồng khoái cảm từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân Ứng Nhược Thiên , Ứng Nhược Thiên vội xoay người mắng khẽ :

.

Giữa , giữa thanh thiên bạch nhật mà đệ làm cái gì vậy hả ?

.

Bèn rút tay về nhưng mặt đã hồng một mảnh .

.

Phụ thân , đa ! – Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên .

.

Nguyệt nhi bảo bối nha , như thế nào lại không đi chơi cùng đại ca với tiểu đệ a ? – Liễm Diệm sủng nịch nhìn Hạo Nguyệt , trong số ba hài tử , chỉ có Hạo Nguyệt tính tình giống Ứng Nhược Thiên nhất , nên Liễm Diệm cũng tự nhiên yêu thương hài tử này nhất . Thế nhưng Hạo Nguyệt tính cách lãnh đạm tựa hồ ai cũng không muốn tiếp cận , thật có chút không cam lòng mà .

.

Hạo Nguyệt nhíu mày , lạnh lùng đáp :

.

Đa , thỉnh gọi ta Hạo Nguyệt !

.

Bộ dáng tươi cười của Liễm Diệm chợt đông cứng lại , miệng lẩm bẩm :

.

Nguyệt nhi bảo bối , đa đa thương ngươi nên mới gọi thế a !

.

Hạo Nguyệt khẽ đảo mắt , không thèm phản ứng lại .

.

Nguyệt nhi , cứ thuận theo đa ngươi đi ! – Ứng Nhược Thiên che miệng khẽ cười .

.

Ân , phụ thân ! Ta đi trước . – Hạo Nguyệt mặt lạnh , xoay người li khai .

.

Thiên ca ca , huynh xem kìa , thái độ gì vậy a ? Thực là cái hài tử không đáng yêu mà ! – Liễm Diệm nhìn theo bóng lưng Hạo Nguyệt ai oán .

.

Thật không ? Là ai nói trong ba bảo bối thích nhất Nguyệt nhi bảo bối a ? – Ứng Nhược Thiên vẻ mặt châm biếm .

.

Liễm Diệm gãi đầu , nhỏ giọng đáp :

.

Ai bảo Nguyệt nhi giống huynh nhất làm chi !

.

Đệ thật là ! – Ứng Nhược Thiên buồn cười đáp .

.

Thiên ca ca , huynh nói ba bảo bối của chúng ta làm sao vậy ? Nhật nhi một điểm cũng không giống ta , suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt , vừa nãy có nam hài chạy đến đòi gả cho hắn , cứ ba ngày thì có đến bốn hài tử tới cầu thân a ! Thật là ! Ta cảm thấy thực sự kỳ quái , hài nhi này thế nào lại đào hoa như vậy , là giống ai a ? – Liễm Diệm nhíu mi rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Ứng Nhược Thiên .

.

Ứng Nhược Thiên bị nhìn bèn khó chịu trừng mắt :

.

Gì chứ ?

.

Thiên ca ca , ta biết Nhật nhi giống ai rồi !

.

Giống ai ?

.

Huynh a ! – Liễm Diệm vẻ mặt chua xót đáp – Chẳng phải trước đây huynh có rất nhiều nam sủng sao , hừ !

.

Thấy Liễm Diệm đem chuyện cũ ra chấp nhất , Ứng Nhược Thiên vừa tức giận vừa buồn cười mắng :

.

Đệ thật là , từ khi có đệ , chẳng phải ta đã đuổi hết bọn họ đi rồi sao ? Đệ như thế nào lại nhớ đến chuyện ấy ? Đệ nếu còn như vậy ta sẽ giận đấy .

.

Đừng giận , đừng giận , Thiên ca ca , ta sai rồi ! – Liễm Diệm vội vàng nhận lỗi , ôm hôn cổ Ứng Nhược Thiên , vừa gặm vừa không ngừng nỉ non ái ngữ bên tai , khiến Ứng Nhược Thiên mặt đỏ bừng bừng không thôi .

.

Phụ thân – Một giọng nói non nớt cất lên .

.

Ứng Nhược Thiên vội vàng đẩy Liễm Diệm ra , một tiểu đông tây khác lập tức lao vào thế chỗ .

.

Liễm Diệm khó chịu nhìn Thần Tinh đang làm nũng trong lòng Ứng Nhược Thiên . Tiểu tử này , suốt ngày tranh giành Thiên ca ca với ta , hừ , đáng giận !

.

Phụ thân , một cái canh giờ rồi không gặp , người ta thực rất nhớ người a ! – Thần Tinh cong cong cái miệng nhỏ nhắn nói .

.

Ứng Nhược Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tiểu bảo bối , Tinh nhi này rất thích quấn lấy y , đi đâu cũng bám theo . Bất quá trong ba tiểu bảo bối , y thầm sủng hài tử này nhất , bởi vì Thần Tinh cực kỳ giống “con sam” Liễm Diệm .

.

Tinh nhi , giờ ngươi mười bốn tuổi đầu , đã là đại nhân rồi , về sau không được phép tái kề cận phụ thân như vậy ! – Liễm Diệm tỏ vẻ uy nghiêm của một người cha .

.

Thế nhưng đa chẳng phải đã ba mươi rồi mà vẫn thích kề cận phụ đó sao ? – Thần Tinh bất mãn dẩu môi cãi lại .

.

Ta là ta , ngươi là ngươi , dù thế nào ngươi cũng không được phép kề cận phụ thân ! – Liễm Diệm mặt cũng bắt đầu tái đi , hài tử này sao không đáng yêu chút nào vậy ?

.

Hanh , đa khi dễ người ta !

.

Thần Tinh mếu máo , nước mắt lưng tròng . Ứng Nhược Thiên cảm thấy không đành lòng bèn ôm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mà dỗ dành :

.

Tinh nhi , đừng khóc !

.

Thần Tinh nở nụ cười đắc ý rồi hướng về phía Liễm Diệm làm mặt quỷ khiêu khích , Liễm Diệm hận không thể tóm lấy tiểu tử này đánh cho một trận , ban đầu còn trợn mắt thở phì phì , sau đó quyết không thèm để ý nữa .

.

Tinh nhi , không được chọc đa sinh khí ! – Ứng Nhược Thiên yêu thương búng nhẹ trán Thần Tinh .

.

Thần Tinh bèn lè lưỡi , đi tới chỗ Liễm Diệm kéo kéo góc áo hắn nói :

.

Đa , người ta không thèm giành phụ thân với ngươi nữa ! Ta đi tìm các ca ca chơi ! – Nói xong liền tung tẩy chạy đi .

.

Thiên ca ca ! Như thế nào các bảo bối của chúng ta càng lớn càng không đáng yêu a ? – Liễm Diệm chau mày hỏi .

.

Còn không phải do đệ sủng quá mức sao ? – Ứng Nhược Thiên sinh khí đáp .

.

Liễm Diệm cười ngây ngô :

.

Đương nhiên phải sủng a , cả ba đều là tâm can bảo bối của ta cùng Thiên ca ca mà !

.

Vậy đệ còn oán giận gì nữa ? – Ứng Nhược Thiên đảo mắt , xoay người ly khai .

.

Đúng a ! Tuy là càng ngày càng không đáng yêu , nhưng nếu đem so với hài tử nhà người ta , các bảo bối nhà chúng ta chính là thập phần khả ái nga ! – Liễm Diệm vui vẻ đáp .

.

Ứng Nhược Thiên nghe xong lắc đầu , cước bộ có phần nhanh hơn .

.

Thiên ca ca ! Chờ đệ một chút a ! – Liễm Diệm nhanh chóng đuổi theo thân ảnh Ứng Nhược Thiên mà rời đi .

PHIÊN NGOẠI HOÀN Đăng bởi: admin

Loading...
Loading...